Mấy ngày sau, nhà Lâm Thiệu Huy bất ngờ nhận được thiệp mời của ông cụ nhà họ Thẩm, khiến bọn họ chẳng hiểu ra làm sao.
Vì chuyện lần trước, nhà họ Thẩm và nhà họ đã triệt để không qua lại nữa, thân phận của Bạch Tổ Y cũng được lệnh cưỡng chế giấu kín. Lấy năng lực của nhà họ Thẩm, không thể nào biết thân phận tông chủ Nam Giang của cô được.
Đã thế thì tại sao tự dưng lại lấy lòng chứ?
Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân không nghĩ nhiều như vậy.
Nhất là Thẩm Ngọc Trân, dù sao cũng là nhà mẹ bà ta, có thể hòa hoãn là tốt nhất.
“Sao con lại thấy, kẻ địch mời dự tiệc thì không thể có ý tốt nhỉ?”
Lâm Thiệu Huy đột nhiên đùa giỡn một câu.
Lời này làm sắc mặt Thẩm Ngọc Mai thoắt cái tối sầm, mất hứng nói:
“Thế nào là diễn vô hảo diễn hội vô hảo hội? Sao con cứ nghĩ nhà mẹ muốn hại con vậy?”
“Nhà họ Thẩm đã chủ động lấy lòng rồi thì chuyện lần trước hãy cứ để nó qua đi, tính toán chi li không đáng mặt đàn ông.”
Lâm Thiệu Huy thấy buồn cười, nhưng cũng không cãi lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng Bạch Tố Y ngồi cạnh lại khác, đôi mày cô nhíu chặt, bởi vì cô cũng hiểu được chuyện này rất đáng nghi
Khi một nhà Lâm Thiệu Huy đến nhà họ Thẩm, Lâm Thiệu Huy rốt cuộc xác nhận suy đoán của mình.
Vì anh bắt gặp một người không nên xuất hiện trong nhà họ Thẩm, Uông Minh Triết.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên Uông Minh Triết đã chú ý tới Bạch Tố Y, bị dung mạo khiến người ngỡ ngàng của cô làm rung động tâm thần.
Đẹp tựa như ngọc, hoa nhường nguyệt thẹn. Cô gái này, quả là báu vật nhân gian.
Uông Minh Triết không tự chủ được nuốt nước miếng đánh ực, chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Cả đời này anh ta thấy vô số phái nữ, nhưng không một cô gái nào có thể sánh bằng Bạch Tố Y.
Người thật còn xinh đẹp động lòng người hơn cả trên tivi.
Ngay lập tức, trong mắt Uống Minh Triết bốc lên sự đố kỵ nồng nặc, nhìn chằm chặp Lâm Thiệu Huy, hận không thể xé nát tan Lâm Thiệu Huy thành trăm mảnh.
Tên bỏ đi này, không xứng với người đẹp tuyệt thế như vậy.
Người đẹp như vậy, đáng lý phải là đàn bà của Uông Minh Triết.
“Vị này chính là Uông Minh Triết, cậu cả nhà họ Uông ở Thủ đô, bọn bây còn không mau tới đây chào hỏi?”
Ông cụ nhà họ Thẩm trầm mặt, giọng điệu chẳng mấy tốt lành ra lệnh cho một nhà Bạch Tổ Y.
Nhà họ Uông ở Thủ đô?
Ba người Bạch Tố Y nhất thời kinh ngạc đến biến sắc, đương nhiên cũng đã từng nghe nói đến quyền quý hàng đầu này.
Tiếp đó bọn họ vội vàng chào hỏi Uông Minh Triết:
“Chào cậu chủ Triết.”
“Ha ha ha, kìa chú, dì, không cần khách khí”
Uông Minh Triết trưng bộ mặt nhiệt tình đi tới.
Này...
Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân ngẩn người.
Hai người bọn họ cũng chỉ là hạng tép riu mà thôi, có tư cách gì được cậu cả Uông Minh Triết tôn xưng một tiếng chú dì chứ?
Nhưng rồi một màn kế tiếp đã làm bọn họ hoàn toàn hiểu rõ.
Chỉ thấy Uông Minh Triết chẳng thèm giải thích đã cầm bàn tay thon nhỏ của Bạch Tố Y, tầng bốc hết lời: “Quý cô Bạch Tố Y, nghe danh không bằng gặp mặt, em xinh đẹp hơn trên tivi gấp bội lần.”
Vừa nói vừa cố ý dùng ngón tay cái vỗ nhẹ mu bàn tay Bạch Tố Y.
Cùng lúc đó, anh ta như khiêu khích mà nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Đùa giỡn, rồi lại khiêu khích.
Mấy hành động này làm Bạch Tố Y cực kỳ khó chịu, trên mặt đã phủ kín sương lạnh.
Cũng khiến đôi mắt Lâm Thiệu Huy phát ra ánh sáng lạnh lẽo: “Anh... Đang tìm chết hử?”
"Ầm."
Những lời này của Lâm Thiệu