Nhưng Lâm Thiệu Huy lại vì ông mà lựa chọn tha thứ cho nhà họ Bạch, điều
này khiến cho Bạch Tuấn Sơn vừa cảm động vừa xấu hổ giay dứt.
Mà Lâm Thiệu Huy chỉ cười:
“Không có gì đâu ba, chúng ta đều là người một nhà mà!”
Hôm sau, Lâm Thiệu Huy định đi thu xếp mọi chuyện, nhưng khi vừa rời khỏi
khách sạn thì lại gặp một bóng dáng quen thuộc.
“Lâm Thiệu Huy?”
Người kia là một người đàn ông trung niên, khi vừa nhìn thấy Lâm Thiệu Huy
thì lập tức sửng sốt.
Sau đó trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ kinh hãi!
Chủ Vân?”
Lâm Thiệu Huy cũng không nhịn được ngây ngẩn cả người, không thể tin được là mình sẽ gặp được người này ở đây.
Người đàn ông trung niên này tên là Lý Phi Vân, bởi vì sư phụ của Lâm Thiệu Huy có ơn đối với ông ấy, cho nên lúc Lâm Thiệu Huy đi theo sự phụ tu hành đã từng ở trong nhà Lý Phi Vân ba năm.
Về sau!
Lâm Thiệu Huy đi ra nước ngoài, bắt đầu chém giết chinh chiến, chậm rãi trở thành Đế Vương Hắc Ám.
“Thằng nhóc này, vừa xuất ngoại cái là bặt vô âm tín, cháu chết ở chỗ này rồi, trong mắt cháu còn có chú Vân này không?”
A
Vẻ mặt Lý Phi Vân phẫn uất, từ nhỏ ông ấy đã thích đứa bé Lâm Thiệu Huy
này, cảm thấy bên trong xương cốt của Lâm Thiệu Huy có một cỗ bền dẻo vượt
qua người phàm, tương lai nhất định sẽ thành tài.
Cho nên ông ấy dốc hết sức lực để bồi dưỡng Lâm Thiệu Huy, có thể nói là đối xử như con ruột, thậm chí còn dự định tác hợp cho Lâm Thiệu Huy với con gai scuar ông ấy.
“Thằng nhóc không có lương tâm, uổng công năm đó ông đầy yêu thương cháu, có cái gì ngon cũng đều để cho cháu, thế mà cháu không thèm trở lại tìm chứ?”
Lý Phi Vân càng nói càng tức, bộ dáng như một cô gái bị bỏ rơi.
Lâm Thiệu Huy tự biết là mình đuối lý, không dám tiếp lời, trên mặt cũng đầy vẻ xấu hổ.
“Cháu tới đây làm gì? Cũng muốn tham dự đám cưới của Tướng Huy sao?”
Nhìn thấy bộ dáng có tật giật mình của Lâm Thiệu Huy, Lý Phi Vân hừ một tiếng, không làm khó anh nữa mà thay đổi chủ đề.
Lâm Thiệu Huy không nhịn được ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói:
“Chú Vân, chú cũng vậy sao?”
“Chú... Chú tới thử may mắn!”
Mặt mo cả Lý Phi Vân đỏ ửng hết lên, nói:
“Dù sao, một nhân vật lớn như Tướng Huy đâu phải người người bình thường muốn gặp là gặp được? Chú cũng không ôm bao nhiêu hi vọng”
Ông ấy muốn thử xem mình có thể có một tương lai có triển vọng hay không, mặc dù biết đó là một hi vọng xa vời.
Nghe vậy!