Vẻ mặt Bạch Tổ Y đầy vẻ cảm kích. Khi nghe điều này!
Trương Viễn trong lòng lập tức phấn khởi, có thể nhận được sự biết ơn của nữ thần của mình, và trái tim của anh ấy nảy nở một niềm vui: “Ha ha ha... Bạch Tổ Y, em quá khách khí rồi, em là nữ thần của anh, có thể làm chút chuyện cho em thì đó là đương nhiên!”
Nói xong thì Trương Viễn không khỏi liếc nhìn Lâm Thiệu Huy và nói một cách mỉa mai: “Chỉ là sau này em nên quản giáo Lâm Thiệu Huy đi! Lần này nếu không phải có người con ông cháu cha kia ra tay thì e rằng anh ta đã bị nhà họ Dương giết chết từ lâu rồi!”
Khinh thường!
Chậm chọc chế nhạo!
Nhìn dáng vẻ tiểu nhân của Trương Viễn, Lâm Thiệu Huy không những không tức giận mà ý cười nơi khóe miệng càng nồng đậm.
Trước đây, khi Bạch Tổ Y nghi ngờ mình đã làm điều đó, Lâm Thiệu Huy đã nhìn thấy rõ sự hoảng sợ và sợ hãi trên khuôn mặt Bạch Tổ Y.
Anh cũng đang lo lắng không biết làm thế nào để thoát khỏi sự nghi ngờ của Bạch Tổ Y về anh.
Mà bây giờ lời nói của Trương Viễn đã tình cờ giúp anh ta. “Tuy nhiên, sau khi tên này biết được thân phận thật của mình thì không biết anh ta còn có thể kiêu ngạo như vậy không?” Nhìn Trương Viễn, Lâm Thiệu Huy càng cười mỉa mai.
Giống như một con rồng khổng lồ đang xem màn trình diễn xấu xí của một con kiến, không hơn không kém.
Cùng lúc đó trong bãi đậu xe của bệnh viện nhân dân Nam Lộc.
Người nhà họ Dương lần lượt lên xe sang của riêng mình.
Mà khi Dương Thiên Phùng dẫn theo cậu hai Dương Bằng, sau khi lên xe thì anh ta hoàn toàn bùng nổ: “Ba! Ba bây giờ có thể nói cho con biết vì cái gì không? Các người đều điên rồi vậy mà lại quỳ lạy Bạch Tổ Y kia, mất hết thể diện của nhà họ Dương chúng ta! Hơn nữa còn tặng không tòa nhà Galaxy để cho nhà họ Dương chúng ta tổn thất nặng nề!” “Các người sao có thể hồ như vậy!”
Cậu hai Dương Bằng nằm mơ cũng không nghĩ tới điều đó người ba luôn thông minh cực điểm của anh ta lại làm ra trò hề cho thiên hạ nhìn.
Chuyện này quả thật là khó mà tin nổi! Chỉ là lời anh ta vừa thốt ra “Câm miệng!"
Một tiếng rống giận dữ phát ra từ miệng Dương Thiên Phùng nhất thời khiến cậu hai Dương Bằng sợ hết hồn.
Lúc này, anh ta mới nhận ra sắc mặt của ba mình đã đỏ bừng như gan lợn.
Đặc biệt là đôi mắt nhìn về phía anh ta rất dữ tợn và đầy sát khí.
Dương Bằng hoàn toàn bị sốc.
Cái nhìn này nói với anh ta rằng ba của anh ta hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta! “Ba... ba! Đừng nhìn con như vậy, con... con sợ!” Dương Bằng nhát như cáy, thậm chí còn không có dũng khí nhìn ông ta. "SO?"
Nghe đến đây, Dương Thiên Phùng hoàn toàn bị tên ngốc này chọc tức đến bật cười: “Con vẫn còn biết sợ sao? Con có biết không, nếu hôm nay ba không đánh con, không để cho con quỳ xuống, vừa rồi không tặng tòa nhà Galaxy đi thì con sẽ nổi bước anh của con hoàn toàn chết đi. Nhà họ Dương của chúng ta cũng sẽ giống như anh trai của con, toàn tộc bị diệt!”
Cái gì!
Nghe những lời của Dương Thiên Phùng, Dương Bằng khó có thể tin vào tai mình.
Cái gì..., có ý gì chứ?
Theo chân anh trai?
Anh trai Dương Thiên Vũ của anh ta không phải vẫn còn tốt sao?
Đây, chuyện gì đang xảy ra.
Một thoáng lạnh lẽo lướt qua cơ thể Dương Bằng, anh ta run rẩy nhìn ba mình đầy nghi ngờ hỏi: “Ba! Ba... ba có biết mình đang nói gì không?” “Anh con bị sao vậy? Anh ấy, anh ấy không phải vẫn khỏe mạnh sao?”
Khỏe mạnh?
Sắc mặt của Dương Thiên Phùng ngày càng trở nên hung dữ, ông ta gần như gầm lên từ cổ họng: “Nó đã chết rồi!”