Cái gì? Mọi người đều sững sở, tự hỏi không biết có phải mình nghe nhầm không.
Lâm Thiệu Huy, đủ khả năng mua được sao? Thật là một câu chuyện hài hước.
Cái tên vô dụng được vợ nuôi đấy sao?
Tâm đời anh ta cũng kiếm không nổi mười triệu Đô chứ đừng nói đến mua đồ có giá trị ngần đấy tiền?
Đây thực sự là một câu chuyện cười.
Lúc này, cả nhà họ Thẩm đều nhìn Bạch Tổ Y đầy khinh thường, như thể họ đang nhìn một đứa ngốc.
Còn Thẩm Ngọc Linh thì cười lớn, mỉa mai: "Quả nhiên là gần mực thì đen, Bạch Tổ Y ơi là Bạch Tổ Y, hình như chị ở bên cạnh Lâm Thiệu Huy quá lâu rồi nên cũng nhiễm phải cái tính khoe khoang, dối trá của anh ta."
Nhưng Bạch Tổ Y cũng chỉ phớt lờ sự chế giễu của mọi người mà nhẹ giọng nói: "Tôi không nói dối, đúng là Lâm Thiệu Huy đã tặng tôi một sợi dây chuyền có giá trị một phấy năm tỷ Đô." “Phụt" "Ha ha ha."
Chỉ là, tất cả mọi người chỗ đó đều bật cười lớn. Đột nhiên, cả nhà họ Thẩm đều cười điên cuồng. "Bạch Tổ Y, tôi thấy chị điên rồi đó? Một sợi dây chuyền trị lên đến hàng tỷ Đô như vậy sợ rằng toàn bộ các món đồ quý giá ở Kim Đỉnh đêm nay dù cộng lại cũng không có giá trị lên đến một phấy năm tỷ Đô đâu. Chị muốn nói một sợi dây chuyền của chị cũng có thể hơn tất cả các đồ trang sức ở Kim Đỉnh này sao?"
Thẩm Ngọc Linh sắp cười đến vỡ bụng rồi, cô ta châm chọc nói: "Sợi dây chuyền giá trị một phẩy năm tỷ Đô la của tên vô dụng Lâm Thiệu Huy sao? Ha ha ha. Cười chết tôi mất."
Đám người như thể nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế giới rồi bắt đầu chế nhạo Bạch Tổ Y: "Quả nhiên là não tàn có thể truyền nhiễm từ người này qua người khác. Bây giờ, Bạch Tổ Y cũng không khác cái tên vô dụng kia là mấy, miệng lưỡi dẻo quẹo." "Dây chuyền có một phẩy năm tỷ Đô la? Cả đời tôi cũng chưa từng thấy những món trang sức nào đắt tiền như vậy, làm phiền chị Bạch Tổ Y, lấy ra cho chúng tôi được chiêm ngưỡng được không?" "Nếu tên vô dụng kia có tận một phầy năm tỷ Đô trong tay thì cần phải sống ăn bám như vậy sao? Bạch Tổ Y, chị đang xúc phạm chỉ số thông minh của chúng tôi đấy à?"
Mà bây giờ, sắc mặt ông cụ nhà họ Thẩm bỗng trở nên u ám: "Càng nói càng nực cười. Thẩm Ngọc Mai, đây là con gái ngoan mà cô dạy dỗ sao. Thật là làm mất hết mặt mũi của gia đình chúng ta."
Thẩm Ngọc Mai kéo Bạch Tổ Y lại, trong lòng cũng rất kinh ngạc. Xưa nay, bà luôn dạy dỗ con gái phải biết khiêm tốn, tại sao hôm nay lại trở thành bộ dạng như vậy?
Còn dám nói dối. Đột nhiên lúc này, trong mắt mọi người Bạch Tổ Y như một kẻ điên, bị sỉ nhục và coi thường.
Ngay cả Uông Minh Triết cũng không khỏi lắc đầu: "Bạch Tổ Y, cho dù cô muốn từ chối lòng tốt của tôi thì cũng không cần bịa ra lời nói dối buồn cười như vậy đâu?" "Anh."
Bạch Tổ Y không khỏi xấu hổ, muốn phản bác lại. Nhưng sau lưng cô đột nhiên vang lên một âm thanh. "Ai nói là cô ấy nói dối?" "Há?"
Mọi người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, không khỏi giật mình. Sau đó, đồng loạt nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Tiếp theo, bọn họ ai nấy đều cực kỳ hoảng sợ, một bóng hình bước ra từ con đường Tinh Nguyệt chầm chậm đi đến trước mặt bọn họ.
Huy.
Người đó không phải ai khác, chính là Lâm Thiệu
Cái gì? Tất cả người nhà họ Thẩm đều trợn tròn hai mắt, đột nhiên trên mặt ai cũng lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Lâm Thiệu Huy, thực sự đến rồi.
Hơn nữa, không ngờ tới là anh lại bước ra từ “Con đường Tình Nguyệt” con đường tượng trưng cho quyền lực và địa vị, cái này thật không thể tin được.
Mà vào lúc này, khuôn mặt Thẩm Bình đột nhiên sa sầm lại, bà ta mắng nhiếc Lâm Thiệu Huy: "Đồ chó ngu ngốc. Không ngờ cậu dám lén lút đi trên con đường Tinh Nguyệt này, nếu để cho Kim Đỉnh biết được thì chắc chắn ông ấy sẽ tức giận." "Cậu là muốn giận cá chém thớt nhà họ Thẩm chúng tôi, cậu muốn hại chết cả nhà họ Thẩm này sao?"
Nghe xong những lời này, mọi người nhà họ Thẩm đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, nhìn chằm chằm Lâm Thiệu
Huy. Tên ngốc này, không ngờ dám đi con đường Tình Nguyệt, đây là muốn chết sao.
Tên sao chổi chết tiệt này, lần này định sẽ kéo nhà họ Thẩm chết theo đây mà.
Nghĩ đến lúc Kim Đỉnh trách tội, ai nấy nhà họ Thẩm đều không khỏi rùng mình.
Trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi lo sợ, bất an.
Nhìn Lâm Thiệu Huy, bọn họ cực kỳ căm tức.
Ngay lập tức, ông cụ nhà họ Thẩm cũng hoảng sợ, nhanh chóng cầu xin Uông Minh Triết: "Minh Triết lần này, mong cậu hãy cứu giúp lấy chúng tôi."
Nhìn thấy cảnh này, ông cụ nhà họ Thẩm tức giận nói: “Tên ngu ngốc này đã phạm phải lỗi lầm tai hại như vậy, tôi muốn cứu mọi người cũng không dễ dàng gì, trừ phi..."
Khóe miệng Uông Minh Triết nhếch lên một nụ cười nham hiểm, sau đó dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chắm Lâm Thiệu Huy: "Chờ đến khi Kim Đỉnh truy cứu trách nhiệm thì cứ lôi cái tên vô dụng này ra."