Uông Minh Triết thực sự định tặng đồ trang sức cho Bạch Tổ Y sao? Trang sức rẻ nhất ở đây cũng có giá hàng triệu Đô la Mỹ.
Mà Uông Minh Triết để Bạch Tổ Y tùy ý lựa chọn đồ? Chi nhiều tiền như vậy cũng chỉ vì muốn đổi lấy một nụ cười của người đẹp?
Cái này có phải là quá hào phóng rồi không? Mọi người đều ngơ ngác cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Uông Minh Triết lần đầu tiên gặp mặt Bạch Tổ Y đã không tiếc mà chi hàng triệu Đô la chỉ để lấy lòng cô ấy?
Lúc này, vẻ ghen tị trong mắt Thẩm Ngọc Linh càng trở nên mãnh liệt, một món trang sức có giá nghìn vạn, dù có nằm mơ cô ta cũng không dám nghĩ đến.
Mà Uông Minh Triết sẵn sàng tặng cho Bạch Tổ Y, dứt khoát đến mắt cũng không chớp lấy một cái. Con đàn bà đê tiện này, một chút cũng không xứng.
Tuy nhiên, lúc này, Bạch Tổ Y chỉ lạnh nhạt lắc đầu từ chối: "Không cần đầu, cảm ơn anh."
Hả? Uông Minh Triết lập tức sửng sốt, người phụ nữ này đối diện với món đồ trang sức giá trị lên đến hàng triệu Đô la trước mắt mà không chút mảy may động lòng nào sao?
Làm thế nào có thể như vậy được.
Có người phụ nào mà không thích đồ trang sức chú? Hơn nữa, đây đều những món trang sức cao ngất trời trị giá lên đến hàng triệu Đô.
Chỉ là anh ta không biết rằng, thái độ của Bạch Tổ Y lạnh nhạt như vậy là vì chồng cô từng tặng cô một sợi dây chuyền cao cấp có giá trị lên đến một phẩy năm tỷ Đô la.
Ngay cả khi sợi dây chuyền có bị hư hỏng thì nó vẫn có thể được bán đấu giá với mức giá cao ngất ngưởng là bảy trăm năm mươi triệu Đô la.
Đem ra so sánh với những món đồ trang sức nghìn vạn ở đây thì đúng là không cùng đẳng cấp...
Đồ rác rưởi. Lúc này, Uông Minh Triết nghiến răng rồi đột nhiên chỉ vào chiếc vòng tay cách đó không xa có giá mười triệu Đô la: "Cái này trông rất đẹp, tôi tặng cô cái này nhé." “Oanh!"
Nhìn thấy vậy, vẻ mặt của mọi người trong nhà họ Thẩm đột nhiên trở nên kinh hãi.
Trong mắt hiện lên vẻ chấn động đến khó tin. . Truyện Khác
Ảo giác. Cái này mẹ nó, chắc chắn là ảo giác. Đây là trong lần đầu tiên gặp mặt, Uông Minh Triết đã định tặng Bạch Tổ Y sợi dây chuyền trị giá hơn mười triệu Đô la sao?
Đây là nhiều tiền đến mức không có chỗ nào để tiêu?
Mi mắt ai nấy không khỏi giật giật tỏ vẻ không tin nổi, nhìn chăm chắm Uông Minh Triết mà như nhìn thấy ma.
Sự ghen tỵ của Thẩm Ngọc Linh hiện lên hết khuôn mặt, ánh mắt ghen ghét, hẳn học của cô ta nhìn Bạch Tổ Y.
Ánh mắt như hận không thể băm vắm Bạch Tổ Y thành nghìn mảnh.
Mà lúc này, trong lòng Uông Minh Triết cũng cười lạnh, anh ta không tin lần này Bạch Tổ Y vẫn còn có thể bình tĩnh như trước.
Anh ta cũng biết rằng, phải biết thả con săn sắt để bắt con cá rô, nếu không hạ quyết tâm, tỏ chút thành ý thì làm sao có thể khiến người phụ nữ trước mặt động lòng được.
Tuy nhiên, điều khiến người ta không ngờ tới là khuôn mặt Bạch Tổ Y vẫn bình tĩnh như cũ, không có bất cứ thay đổi nào, giọng điệu nhẫn nại nói: "Cậu chủ Triết, tôi đã nói không cần rồi. Cảm ơn anh." “Đùng.
Tất cả mọi người khi nghe thấy lời này, ai nấy đều trợn tròn hai mắt.
Không ngờ rằng Bạch Tổ Y lại từ chối.
Mười triệu Đô đó, vậy mà Bạch Tổ Y lại không muốn?
Đồ ngu ngốc. Nói thẳng ra là một đứa vô cùng ngu ngốc. "Bạch Tổ Y, cháu điên rồi sao? Đồ mà cậu chủ Triết tặng mà cháu cũng dám từ chối?"
Khuôn mặt Thủy Bình sa sầm, bà ta tức giận khiển trách: "Sợi dây chuyền trị giá hơn mười triệu Đô la, người khác muốn còn không được mà cháu lại dám từ chối. Đầu óc cháu đúng là có vấn đề."
Cùng lúc đó, Thẩm Ngọc Linh sớm đã ghen tị đến đỏ mắt cũng nhân cơ hội mỉa mai: "Theo con thấy, chị họ chung sống với tên vô dụng Lâm Thiệu Huy kia quá lâu đến mức xương cốt bên trong cũng hèn mọn thấp kém đi rồi đó, tự cảm thấy mình không xứng đáng nên mới tìm mọi cách từ chối cậu chủ Triết như thế." "Theo ý của chị ấy, thì chỉ có anh chồng rác rưởi, vô dụng kia mới là bảo bối thôi."
Ngay khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều quay sang Bạch Tổ Y, ném ánh mắt khinh bỉ và nụ cười khinh thường qua.
Như thể đang xem một trò đùa có một không hai. Một cậu chủ giàu có không muốn, đẳng này lại bảo vệ, xem thắng con rể vô dụng kia như châu báu. Người phụ nữ này đúng là hết thuốc chữa. Lập tức, Uông Minh Triết, người bị người ta năm lần bảy lượt từ chối, sắc mặt anh ta cũng trở nên khó coi: "Bạch Tổ Y, chỉ sợ rằng cái tên vô dụng nhà cô có dùng cả đời cũng không mua nổi sợ dây chuyền này?" "Tôi thấy cô ở cùng với cái tên vô dụng như vậy, trên người đến một món trang sức có giá trị cũng không có vậy nên muốn tặng cô một sợi dây chuyền, tại sao cô lại từ chối ý tốt của tôi?"
Sự tức giận trong lòng anh ta đã lên đến cực điểm. Con đàn bà đê tiện, hết lần này đến lần khác từ chối ý tốt của ông đây, rốt cuộc ông đây có điểm nào thua kém cái tên vô dụng đó chứ? Tuy nhiên, lúc này, rốt cuộc Bạch Tổ Y cũng nhìn về phía Uông Trinh Triết, chỉ là ánh mắt của cô vô cùng lạnh lẽo.
Ngay sau đó, cô ấy đã thốt ra một câu khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi: "Sao anh biết anh ấy không mua nổi.”