Cái gì chứ?
Lời nói này vừa phát ra, cả Uông Minh Triết và Tương Hán hoàn toàn sững sở.
Bọn họ mở to mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Dáng vẻ của hai người họ như không thể nào tin nổi vào tại của mình. Một tên vô dụng bị cả một gia tộc vứt bỏ lại có thể ngang nhiên nói nhà họ Uông chỉ là con kiến sao?
Anh lấy đâu ra sự tự tin đó thế?
Cái này không chỉ là kiểu nói tự phụ mà thực chất là đang tìm đường chết.
Ngay lập tức, sắc mặt của Uông Minh Triết trở nên u ám “Thật không biết xấu hổ. Vậy thì hôm nay, tôi sẽ cho anh nhận thấy rõ bản thân anh vô dụng như thế nào.
Nói dứt lời, bỗng nhiên, anh ta bất ngờ lao đến giơ tay lên đấm vào người Lâm Thiệu Huy.
Thấy như vậy, Tương Hãn vui sướng khi người khác gặp họa, cô ta nở nụ cười tiện thể nói với Phương Y Thần: "Phương Y Thần, cậu chủ nhà họ Uông là một tông sư danh xứng với thực đấy. Người tình của cô coi như xong đời rồi. “Lát nữa nếu như cô không muốn chịu xui xẻo thì cô cần phải nhanh chóng nói lời xin lỗi với cậu chủ nhà họ Uông. Sau đó, đêm nay, cô hãy ở trên giường của anh ta mà từ từ chăm SÓC” “Nếu không thì ngày mai, trong giới giải trí sẽ không còn người nào tên Phương Y Thần đầu" "Rac rac."
Vào lúc này, tiếng xương gãy vang lên giòn tan. Sau đó, Tương Hân hoảng sợ nhìn thì thấy thân thể của
Uông Minh Triết giống như bị tàu đâm, bay ra nên mạnh xuống mặt đất, “Phụt!
Uông Minh Triết phun máu ngay tại chỗ, nửa mặt anh ta bị tróc da thịt.
Anh ta thể mà lại bị Lâm Thiệu Huy đánh một cái bay ra ngoài sao? "A a a..."
Cơn đau kinh hoàng này lập tức phát ra không ngừng từ hai mã và nhanh chóng lan ra khắp toàn thân. Nó khiến Uông Minh Triết phải gầm lên thảm thiết.
Cái này... Cái này sao có thể xảy ra?
Nhìn thấy nửa bên mặt của Uông Minh Triết hoàn toàn thổi nát, Tương Hân chỉ cảm thấy cô ta đang nằm mơ.
Uông Minh Triết chính là đệ tử tông sư lại có thể bị Thiệu Huy đánh cho thành kẻ tàn phế sao?
Cái này quả thật giống như bị ảo giác. “Tên hèn hạ! Lâm Thiệu Huy, thật là kẻ hèn hẹ" “Anh lại dám đánh tôi? Tôi phải đánh chết anh! Tôi nhất định phải đánh chết anh!”
Uông Minh Triết hét lớn lên đây hung dữ. Anh ta đã hoàn toàn tức giận, thế mà anh ta lại bị tên vô dụng từng bị mình dầm nát dưới lòng bàn chân đánh?
Anh ta thấy phần nộ và oán hận!
Vào lúc này, Uông Minh Triết chỉ hận không thể băm Lâm Thiệu Huy ra làm trăm mảnh. “Phương Y Thần, còn có người phụ nữ chết tiệt này! Cô lại dám để cho người tình của mình đánh tôi. Tôi nhất định phải để cho toàn giới giải trí này phong sát cô, khiến cho cô phải thân bại danh liệt. Nhưng mà, anh ta vừa dứt lại thì bỗng nhiên thấy cảm giác ớn lạnh bao trùm cả người Sau đó, anh ta kinh ngạc và sợ hãi nhìn về phía Lâm Thiệu
Huy.
Lâm
Nhưng mà khi nhìn đến mặt Lâm Thiệu Huy, anh ta lại nở nụ cười xấu xa nói: "Hóa ra là anh nghe không hiểu tiếng người “Nếu như anh đã không muốn cút đi. Vậy... ở lại đây vĩnh viên đi "Bich!"
Ngay lập tức, Uông Minh Triết ngậm miệng lại, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ kinh hãi.
Là sát khí, một luồng sát khí mạnh mẽ cực độ.
Anh ta có năm mơ cũng không hề nghĩ tới, một kẻ khúm núm năm đó mà trên người lại có thể toát ra lượng sát khí kinh khủng như thế này.
Giống như là đã trải qua hàng trăm trận đấu, cuối cùng mới rèn luyện nên được dáng vẻ hung ác tàn bạo đến cực điểm. Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy từng bước đi tới gần, Uông Minh Triết bị dọa muốn tè ra quân ngay lập tức.
Người này thật sự định giết anh ta sao? “Anh Huy, không cần như vậy đâu.
Phương Y Thần hoảng hốt hét lên một tiếng. Sau lưng nhà họ Uông chính là trùm xã hội đen quyền thế nhà họ Lâm. Cô không muốn vì bản thân mình mà khiến Lâm Thiệu Huy tức giận đến đáng sợ như vậy.
Lâm Thiệu Huy nhìn cô một cái rồi thản nhiên nói: “Cô muốn gả cho anh ta sao?” “Dĩ nhiên là không muốn rồi.
Phương Y Thần cười khổ nói. Cô chán ghét Uông Minh Triết cực điểm thì sao có thể muốn gả cho anh ta được chứ? “Tôi sẽ thay cô giết anh ta. Anh ta chết rồi thì cô sẽ không cần phải gả cho anh ta nữa.
Bờ môi mỏng của anh khẽ nói bâng quơ. Giống như anh đang nói đến việc tùy tiện giết chết một con kiến.
Nhưng nghe vào trong tại của Uông Minh Triết và Tương Hân thì lại rất chói tai.
Giết chết cậu chủ nhà họ Uông thì chỉ vài ngày sau, khắp An Nam cũng không có chỗ cho Lâm Thiệu Huy sống.
Anh muốn chết sao?
Người này chính là muốn chết
Đúng là kẻ điên! Người này quả thật là điên rồi. Đúng lúc Lâm Thiệu Huy chuẩn bị ra tay giết người... "Dừng tay lại!"
Một tiếng uy nghiêm đầy tức giận vang lên đột ngột.