Vậy mà cô ta mang theo một đám trẻ con, đánh Lâm Thiệu Huy mới mười tuổi nôn ra máu hôn mê, cuối cùng ném xuống giếng khô, nếu không bị người ta phát hiện thì Lâm Thiệu Huy đã chết rồi.
Lâm Thiệu Huy không ngờ rằng một nhóm những kẻ thù cũ lại xuất hiện trước mặt mình.
Nghĩ đến có lẽ là bọn chúng đến để dự tiệc của Tướng Huy!
Ngay lập tức thì khóe miệng Lâm Thiệu Huy vạch ra một đường vòng cung lạnh lùng.
Mọi thứ dường như đang dần trở nên thú vị.
“Lâm Thiệu Huy họ là ai?”
Thấy đối phương không có ý tốt mà đến thì Bạch Tổ Y không khỏi hỏi Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là trước khi Lâm Thiệu Huy trả lời thì Vương Thanh Chí đã nói một cách vô cùng ngạo mạn: “Chúng tôi là ác mộng của nó, bởi vì vừa gặp chúng tôi thì nó sẽ gặp xui xẻo!”
Bọn người này vẫn kiêu ngạo và độc đoản như trước, bọn họ vẫn cho rằng Lâm Thiệu Huy trước mặt vẫn là thứ rác rưởi mà ban đầu có thể sỉ nhục.
2
Vì vậy, Vương Thanh Chí trực tiếp nhìn Lâm Thiệu Huy với thái độ trịch thượng: “Lâm Thiệu Huy, quỳ xuống!”.
Khi anh ta nói xong thì thái độ của tất cả mọi người có mặt tại nơi này thay đổi đột ngột!
“Cậu Vương vẫn còn hoài niệm, còn muốn đưa Lâm Thiệu Huy sống lại thời thơ ấu!”
“Vương Thanh Chí, anh đi quá xa rồi. Người ta cũng đã kết hôn rồi, vậy mà anh lại để người ta quỳ gối trước mặt vợ, người ta không cần thể diện sao”
“Đồ bỏ đi còn cần thể diện sao?”
Ha ha ha!
Tất cả đám cậu ấm đột nhiên bật cười, như thể cùng nhau quay lại cảnh bắt nạt Lâm Thiệu Huy ngày xưa.
Mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường, mong được nhìn thấy Lâm Thiệu Huy xấu hổ lần nữa!
“Quỳ xuống có ích lợi gì, Lâm Thiệu Huy để cho vợ mày ngủ với tao thì tao liền xem xét tha thứ cho mày!”
Chu Quân Dật chế nhạo, với một chút lạnh lùng trong mắt: “Tao nghĩ rằng mày không từ chối tạo chứ nhỉ?”
Ngay lập tức thì sắc mặt của Bạch Tổ Y trở nên u ám, những người này so với cô nghĩ còn không biết xấu hổ hơn.
Ngay khi gặp nhau thì họ đã muốn Lâm Thiệu Huy phải quỳ xuống.
Hơn nữa, họ còn muốn cô ngủ với họ?
Đây là muốn đạp Lâm Thiệu Huy xuống lòng bàn chân của mình!
“Các người là ai, Lâm Thiệu Huy có đắc tội các người không, sao lại làm nhục anh ấy thế này?”
Ngay sau đó, Bạch Tổ Y trừng mắt nhìn Vương Thanh Chí và những người khác.
Hả?
Lời nói của cô khiến tất cả cậu ấm đó đều sững sờ, sau đó đồng loạt phá lên cười.
“Nó không xúc phạm chúng tôi, nhưng nó không xúc phạm chúng tôi thì chúng tôi không thể sỉ nhục nó?”
“Đồ chó vô dụng không phải là để giẫm lên sao?”