Khi Lâm Thiệu Huy đi ra từ trong hội trường, anh liền nhìn thấy Bạch Tổ Y và những người khác đang sốt ruột chờ đợi ở ngoài. Vào lúc này, Bạch Tổ Y trực tiếp hùng hổ đi qua đó và tra hỏi Lâm Thiệu Huy: “Lâm Thiệu Huy, vừa nãy anh chạy đi đâu vậy? Tại sao em chẳng thấy anh đâu hết vậy?”
Khi ra đến ngoài và không thấy người đầu, Bạch Tổ Y mới ý thức được mình đã bị lừa. Người phụ nữ vừa rồi tám mươi phần trăm là cũng một giuộc với Lâm Thiệu Huy và cố ý tách cô ra.
Nhận ra giọng điệu của Bạch Tổ Y không ổn, Lâm Thiệu Huy vội vàng cười xòa rồi nói: “Vừa rồi bụng anh không thoải mái, vậy nên anh đã chạy đi vệ sinh một chút, sao vậy?”.
Có điều, Bạch Tổ Y sớm đã đoán được Lâm Thiệu Huy sẽ lấy cái cớ này để cho qua chuyện, thậm chí liền cười nhạo hỏi: “Thế à? Vậy tại sao anh lại không nghe điện thoại?”
Òm...
Lâm Thiệu Huy càng ngày càng cảm thấy không bình thường. Hôm nay Bạch Tổ Y cực kỳ khác thường, dường như có muốn hỏi cho đến cùng vậy.
“Lúc nãy anh tắt chuông điện thoại!”.
Á à!
Bạch Tổ Y lại lập tức giễu cợt: “Lâm Thiệu Huy, anh vẫn còn muốn lừa em sao? Em đã bí mật quan sát anh từ lâu rồi. Trong suốt thời gian vừa rồi, anh vẫn luôn lén lút liên lạc qua lại với người của Long Nha. Nếu như em đoán không nhầm thì anh chính là vị tông sư Lâm đó đúng không?”
Cái gì?
Nghe được lời này, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân ở đằng sau lập tức bị dọa tới ngây ngốc. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy với ánh mắt không thể nào tưởng tượng nổi, không dám tin vào tai mình.
Lâm Thiệu Huy là tông sư Lâm ư? Sao việc này có thể như thế được?
“Bạch Tổ Y, có phải con đã nhầm lẫn gì không? Lâm Thiệu Huy làm sao có thể
là tông sư Lâm được chứ?” Bạch Tuấn Sơn hỏi lại một cách khó tin, thực sự đã bị sốc không hề nhẹ, khuôn mặt già nua bỗng chốc trở nên tái mét.
Vị tông sư Lâm kia chính là một đại tông sư đó! Đến Ninh Trường Khôn cũng bị anh ta dễ dàng giết chết, một vị anh hùng hào kiệt như thế làm sao có thể là Lâm Thiệu Huy cơ chứ?
Bạch Tổ Y liền hừ lạnh một cái: “Mọi người không thấy kì lạ sao? Lúc mà anh ấy có mặt thì tông sư Lâm lại không có mặt, còn lúc mà tông sư Lâm xuất hiện lại không thấy anh ấy đâu. Liên kết lại với những việc làm lén lút vụng trộm của anh ấy với Long Nha suốt thời gian vừa qua, không khó để đoán ra tất cả những chuyện này là vì sao”.
Lâm Thiệu Huy đột nhiên toát mồ hôi lạnh, anh cũng không ngờ rằng Bạch Tổ Y lại thông minh đến mức ớn lạnh như vậy, chỉ là nhìn thấy anh lên xe của Từ Long Khiếu vậy mà lại có thể liên tưởng đến nhiều thứ như vậy. Quan trọng là trong thời gian vừa rồi, cô thế mà lại không hề chất vấn anh. Xem ra Bạch Tổ Y từ lâu đã có sự hoài nghi đối với anh, đồng thời vẫn luôn thu thập bằng chứng rồi sao?
Ngay vào lúc Bạch Tổ Y đang không biết nên làm sao, ở một bên đột nhiên xuất hiện một người. Người đó vậy mà lại là Tần Huỳnh Trung. Anh ta căng thẳng nắm lấy tay Lâm Thiệu Huy: “Anh Thiệu Huy, chuyện anh đã đồng ý với tôi trong nhà vệ sinh, anh nhất định phải làm được đó, nhất định phải nói tốt về tôi vài câu trước mặt lãnh đạo đó”.
Việc này... khiến tất cả mọi người đều chết sững. Đến cả trong ánh mắt của Lâm Thiệu Huy cũng tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Anh cũng không ngờ rằng Tần Huỳnh Trung sẽ chủ động giúp anh giải vây.
Còn ở bên cạnh, Bạch Tổ Y đột nhiên đơ ra: “Anh Huỳnh Trung, anh nói là lúc nãy anh đã gặp Lâm Thiệu Huy trong nhà vệ sinh sao?”
Tần Huỳnh Trung lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc nãy anh Thiệu Huy đang đi vệ sinh, tôi đã mặt dày xin lỗi anh ấy, chỉ mong anh ấy có thể tha thứ cho tôi!”
Bạch Tổ Y sững người. Lâm Thiệu Huy lúc này thật sự đã đi vệ sinh sao? Vậy người lúc nãy ở trên võ đài thật sự không phải Lâm Thiệu Huy nhỉ?
“Bạch Tổ Y, ba đã nói rồi mà, Lâm Thiệu Huy làm sao có thể là tông sư Lâm được chứ?” Bạch Tuấn Sơn cũng cười nói.
“Đúng vậy, cái con nhỏ này cứ nói lung ta lung tung. Nếu như Thiệu Huy mà là tông sư Lâm thì sao có thể nhìn trúng con chứ?” Thẩm Ngọc Trân cũng không vui
vẻ gì mà lầu bầu một câu.
Con...
Bạch Tổ Y có trăm cái miệng cũng không chối cãi được. Lúc này cô cũng đang không khỏi nghi ngờ, lẽ nào bản thân mình thật sự đoán sai rồi sao?
Sau đó, cô liền nhìn Lâm Thiệu Huy với một ánh mắt phức tạp: “Anh Huy, em xin lỗi, là em nhầm lẫn rồi. Lúc nãy giọng điệu của em không đúng lắm, anh đừng
giận nhé!”
Lâm Thiệu Huy cười nói: “Anh xin lỗi vì đã để vợ yêu thất vọng!”
Sau đó, anh liền lạnh nhạt nhìn về phía Tần Huỳnh Trung: “Về chuyện của anh, tôi sẽ nói với lão Từ”
Âm!
Tần Huỳnh Trung lập tức vui mừng đến ngây người, anh ta biết rằng cái trò a dua của mình lần này đã đi đúng rồi. Anh ta liền vội vàng quỳ xuống về phía Lâm Thiệu Huy: “Đa tạ đại ân đại đức của anh Thiệu Huy, Tần Huỳnh Trung tôi khó mà quên được!”
Lâm Thiệu Huy lên tiếng có nghĩa là đồng ý tha thứ cho anh ta. Từ sau này trở đi, con đường sự nghiệp của anh ta hoàn toàn được đảm bảo rồi.