Mục lục
Chiến thần vô địch thiên hạ - Siêu cấp chiến thần - Lâm Thiệu Huy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Thừa Ân cười khiêu khích nhìn qua Lâm Thiệu Huy: “Xin lỗi Lâm Thiệu Huy 

nha, vị cứu tinh của tôi tới rồi, bái bai nhé!” 

“Đợi lúc tôi rảnh rỗi sẽ quay lại lại thăm anh cùng Bạch Tổ Y, đến lúc đó thì chắc anh cũng thu xong Bạch Tổ Y đừng có không cẩn thận mà leo lên giường của tôi đấy, 

hahaha!" 

Vừa nói anh ta vừa đứng dậy rời đi! 

Chỉ là!! 

Bốp! 

Khương Giang Hoài cất bước về phía trước, trực tiếp đá vào người Kim Thừa Ân, đầu Kim Thừa Ân đập vào tường phun ra một ngụm máu tươi. 

Quỳ trên mặt đất nửa ngày cũng không bò dậy nổi! 

Cái gì! 

Thấy vậy, Lâm Chiêm Bao đột nhiên tức giận, chuyện ông ấy không ngờ tới cũng đã tới, Lâm Thiệu Huy vẫn dám ra tay ư? 

Thật đáng chết mà! 

Lâm Chiêm Bao giận dữ nhìn Khương Giang Hoài, uy hiếp nói: 

“Long Nha các ông, đây là muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Lâm chúng tôi sao?” 

Nhưng Khương Giang Hoài vẫn nhún vai không chút sợ hãi, khinh thường nói: 

“Xin lỗi, ông Từ nói, từ hôm nay mệnh lệnh của huấn luyện viên chính là quân lệnh, trên dưới đều phải nghe theo mệnh lệnh của Lâm Thiệu Huy!” 

“Cậu ấy chưa nói mấy người có thể đi thì cũng có nghĩa là mấy người không thể 

di!" 

Bum! 

Lâm Chiêm Bao trực tiếp nổ banh xác đương nhiên lí do nổ cũng là vì tức giận! 

Long Nha đây là có ý gì? 

Nhà họ Lâm bọn họ chẳng lẽ còn không bằng với đại sư của Lâm Thiệu Huy sao? 

Bây giờ, bọn họ thậm chí vì lấy lòng Lâm Thiệu Huy mà không tiếc cùng nhà họ 

Lâm trở thành kẻ thù sao? 

Điều này căn bản là đang tát vào mặt bọn họ! 

Chết tiệt! 

“Nhà họ Lâm, bọn họ căn bản không coi mấy người ra gì nhưng cũng đừng có vì 

vậy mà phóng hỏa bọn họ!” 

Kim Thừa Ân ôm bụng, nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt cay 

nghiệt. Lúc này, anh ta hận không thể đem Lâm Thiệu Huy băm thành trăm khúc! 

Rồi sau đó! 

Lâm Chiêm Bao vẫn dùng tư thế vênh váo hung hăng, lạnh lùng nhìn Lâm Thiệu 

Huy: 

“Lâm Thiệu Huy nể tình mặt mũi của nhà họ Lâm, mà thả Kim Thừa Ân ra đi! 

Nhân lúc mọi chuyện còn chưa quá muộn, cậu đừng có sai càng thêm sai nữa!” 

Ha ha! 

Đối mặt với sự uy hiếp này của Lâm Chiêm Bao Lâm Thiệu Huy cười nhạt tiếng, khuôn mặt thể hiện sự khinh bỉ một cách nhẹ nhàng nói: 

“Xin lỗi, đối với tôi mà nói, chuyện này đã đến mức không thể thu hồi lại nữa rồi.” 

“Từ ngày ông ra lệnh cho anh ta cho vợ con tôi uống thuốc độc, kết cục này liền đã được quyết định” 

“Cậu!” 

Lâm Chiêm Bao nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn Lâm Thiệu Huy, chất vấn: 

“Trong mắt của cậu, có còn hay không để ý tới người làm ba này?” 

Kim Thừa Ân là người của ông ta, nếu như ngay cả người của mình cũng không bảo vệ nổi thì mặt mũi của ông ta biết để ở đâu? 

Sau này còn có ai bán mạng cho ông ta nữa? 

Ba? 

Kim Thừa Ân bối rối! 

Lâm Chiêm Bao lại là ba của Lâm Thiệu Huy ư? 

Nếu như vậy tại sao ông ta lại phải hại Lâm Thiệu Huy chứ? 

Cho dù ông ta là người xấu nhưng cũng không thể nào làm ra được chuyện hổ tử 

ăn thịt con. 

Nghe ông ta nói như vậy, khóe miệng Lâm Thiệu Huy bỗng nhiên cong lên một nụ 

cười quỷ dị: 

“Làm sao mà tôi có thể không coi ông ra gì được chứ, ta nằm mơ cũng nhớ đến ăn thịt uống máu của ông, đem ông băm thành trăm khúc!” 

“Nhưng tôi cũng không thể làm như thế được, dù sao thì ông cũng là cha của tôi, mạng của tôi là do ông ban tặng! Cho nên tôi quyết định cách báo thú mới, đó chính là để cho ông sống không bằng chết!” 

Một câu nói này trực tiếp làm cho vẻ mặt của Lâm Chiêm Bao trở nên cực kì khó 

coi! 

Mà sau sự tức giận đó, Lâm Chiêm Bao lại có sự thấp thỏm trong lòng. 

Ông ta biết Lâm Thiệu Huy một khi đã nói thì nhất định sẽ làm được. 

Mà điều khiển cho ông ta thấp thỏm hơn đó chính là ngày hôm nay Lâm Thiệu 

Huy dường như thật sự có bản lĩnh. 

Ngay lập tức trong mắt ông ta liền hiện lên sự ác độc thoáng qua: 

“Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối, thả Kim Thừa Ân ra! Đừng ép tôi phải động thụ, chuyến đi này tôi mang theo ba đại sư phụ, cũng như vô số võ sư và đại kiện tướng 

hàng đầu, tôi cũng cho người bao vây bên ngoài hết rồi, nếu cậu thật sự ngu dốt 

cứng đầu, vậy tôi chỉ có tàn nhẫn mà đánh cho cậu thành một tên que!” 

Lời này nói ra trên mặt Lâm Chiêm Bao hiện lên một, ông ấy sẽ không giết Lâm 

Thiệu Huy, ít nhất là sẽ không hiện lên khuôn mặt. 

Ông ta cũng không muốn trở thành một kẻ khét tiếng tàn ác giết người không chớp mắt, nhưng ông ta sẽ cắt chặt đi tay chân của Lâm Thiệu Huy để cho anh sống phần đời còn lại còn mình như một con chó đáng thương. 

Bum! 

Vừa dứt lời, trên người Lâm Thiệu Huy liền bộc phát ra sát khí cực kì kinh người, trong cơ thể anh giống như mãnh thú gào thét, bạo phát đến cực điểm! 

“Sất khí thật kinh người!” 

Mấy người phía sau Lâm Chiêm Bao trong nháy mắt đều thay đổi vẻ mặt đều thay đổi một cách rõ rệt. 

Bọn họ cả đời luyện võ thuật, nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy qua một người đáng sợ như vậy, sát khí đáng sợ này như muốn xé nát những người đang sống sờ sờ ở đây thành từng mảnh vụn vậy! 

Người này thật là kinh khủng quá! 

Cộp! 

Lâm Thiệu Huy bước ra một bước như là mãnh hổ xuống núi khiến cho người ta cảm giác cực kỳ bị chèn ép. 

Mấy người Lâm Chiêm Bao đều cùng lúc lùi về phía sau một bước, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. 

“Tôi sẵn đây cũng nói lời này luôn, ngày nay hôm nay Lâm Chiêm Bao nhất định 

phải chết! Nếu nhà họ Lâm dám nhiều chuyện, thì tất cả đều chôn cùng luôn đi!” 

Thô bạo! 

Uy quyền! 

Lúc này đều được phản chiếu từ trên người của Lâm Thiệu Huy ra. 

Khiến cho bọn họ sinh ra một loại ảo giác, thanh niên trước mặt này chính là vua 

của thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK