"Thiếu tướng Quân, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Lưu Chấn Hoàng bất an hỏi, trong lòng có chút dự cảm không lành.
Quả nhiên!
Nghe xong câu hỏi đó, Đường Gia Quân đưa mắt nhìn chằm chằm Ngưu Vân Khuê, ánh mắt sắc lạnh như dao, giọng nói lạnh như băng:
"Ngưu Vân Khuê, cảnh sát Thành phố Nam Giang cũng giỏi thật đấy! Vậy mà lại dám bắt cả cậu chủ Lâm! Các ông không muốn sống nữa phải không?"
Cái gì!
Nghe xong tiếng quát của thiếu tướng Đường Gia Quân.
Tất cả mọi người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên.
Đặc biệt là Ngưu Vân Khuê, ông ta cảm thấy giống như sét đánh ngang tai, khiến ông choáng váng gần như gã xuống mặt đất vì sợ hãi:
"Không... không có! Tôi căn bản không có ra lệnh bắt cậu chủ Lâm! Tôi đến cậu chủ Lâm là ai còn không biết nữa mà!"
Lúc này Ngưu Vân Khuê giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Thế này phải làm sao...
Vừa rồi còn vỗ ngực bảo đảm, chớp mắt cái liền bị cho một cú tát vào mặt, điều này khiến Ngưu Vân Khuê như muốn phát điên lên
Lưu Chấn Hoàng đứng bên cạnh sắc mặt cũng trở nên u ám: "Thiếu tướng Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?"
“Vừa có tin báo tới, có ba cảnh sát đi đến Tập đoàn Bạch Kỳ bắt cậu chủ Lâm! Hiện tại cậu chủ Lâm đã bị đưa vào nhà giam của Thành phố Nam Giang rồi!
"Người ra lệnh chính là đại đội trưởng cục cành sát Thành Phố Nam Giang- Chung Kỳ Thiên!”
Câu nói này khiến sắc mặt của Lưu Chấn Hoàng và những người xung quanh càng trở nên tái nhợt.
“Đi! Mau đến nhà giam thành phố Nam Giang! Mau lên!" Lưu Chấn Hoàng lập tức đập bàn ra lệnh, mang theo người vội vã chạy ra xe.
Không chỉ vậy!
"Mau đi điều tra! Điều tra tên họ Chung này cho tôi! Đến mười tám đời tổ tiên nhà ông ta cũng phải điều tra hết cho tôi!"
Một câu nói của Lưu Chấn Hoàng giống như đã tuyên bố sinh mệnh của Chung Kỳ Thiên.
Vào lúc này, Chung Kỳ Thiên vẫn không hề hay biết điều gì sắp xảy ra với mình.
Ông ta ngồi trong phòng làm việc thoải mái bắt chéo hai chân, nói chuyện điện thoại với anh rể Hoàng Quốc Thiên.
"Chung Kỳ Thiên, giải quyết xong việc thằng ranh kia chưa?" Trong màn hình, mặt của Hoàng Quốc Thiên không giấu nổi sự phấn khích.
Không chỉ mỗi ông ta!
Trong màn hình, Hoàng Minh Hải và Từ Hồng Diễm cũng chen vào, háo hức hỏi:
"Chú, bộ trang phục kia đã lấy được chưa ạ? Còn nữa, cái thằng đáng ghét kia chết chưa?
Chú, chú nhất định phải giết chết thằng ranh kia đấy! Còn có phương thuốc của nó nữa, đó là tài liệu quý giá vô cùng, nhất định phải lấy được!"
Ba người nhà họ Hoàng đang cực kỳ phấn khích.
Suy cho cùng!
Trang phục Đế Vương và phương thuốc, tất cả đều thể hiện lên sự giàu có không thể tưởng tượng được.
Nhìn thấy dáng vẻ của ba người nhà họ Hoàng, trong lòng Chung Kỳ Thiên càng tỏ ra thoải mái hơn, lớn tiếng nói:
"Yên tâm đi! Không phải chỉ là một đứa cháu rể nhỏ nhoi thôi sao? Chú của cháu chỉ cần phẩy tay trong chốc lát có thể giết được cậu ta!"
Nói đến đây!
Chung Kỳ Thiên càng đắc ý:
"Mọi người có biết, tôi đã tìm ai để đối phó với thằng nhóc này không?"
Sao?
Nghe Chung Kỳ Thiên nói xong, ba người nhà họ
Hoàng lắc đầu lia lịa.
"Ha ha... Năm Sẹo!"
Cái gì!
Nghe thấy hai chữ Năm Sẹo, cả ba người nhà họ Hoàng kinh hãi.
Họ nằm mơ cũng không nghĩ đến Chung Kỳ Thiên lại có thể mời được người như Năm Sẹo xuất đầu lộ diện.
Đây chính là mượn đao giết người. Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi.
"Ha ha... Chú, chú thật lợi hại! Cháu hâm mộ chú chết mất!" Toàn thân Hoàng Minh Hải run lên vì phấn khích, dường như cậu ta đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm
Thiệu Huy bị Năm Sẹo tra tấn, sống không bằng chết. Tư Hồng Diễm cũng nở một nụ cười độc ác:
"Ha ha.... Giờ cháu chỉ muốn xem xem dáng vẻ của Bạch Tố Y trông như thế sau khi thấy người chồng vô dụng của mình bị giết chế! Thật sự là rất vui!"
Hoàng Minh Hải và Từ Diễm Hồng không kiềm chế nổi sự kích động.
Còn Hoàng Quốc Thiên ở bên cạnh thì chỉ quan tâm đến trang phục Đế Vương và phương thuốc của mình.
"Chung Kỳ Thiên, thắng ranh kia chết như thế nào tôi không cần biết! Tôi chỉ muốn nhìn thấy bộ trang phục Đế vương và phương thuốc!"
"Yên tâm đi! Anh rể!" Chung Kỳ Thiên nhìn vào đồng hồ cười nói:
"Giờ này chắc Năm Sẹo cũng sắp xong việc rồi! Em sẽ lập tức mang trang phục và phương thuốc tới cho anh!
Nói xong!
Chung Kỳ Thiên liền đứng dậy.
Vào đúng lúc này!
Rầm!
Cửa phòng làm việc bị đạp tung tạo ra một tiếng động lớn.