Trong lời nói của ông ta chứa đầy sự tàn nhẫn và độc ác, không chút nhớ nhung niệm tình gì việc người kia là cháu trai của ông ta, tựa như Lâm Thiệu Huy còn sống một ngày thì ông ta sẽ còn một ngày đứng ngồi không yên vậy.
Lâm Tuấn Thiên chợt cười phá lên, nét mặt dữ tợn nói: "Ông cứ yên tâm, chỉ là một tên phế vật mà thôi, cháu giết cậu ta cũng chả khác gì giết gà thịt chó. Lần này, cậu ta nhất định sẽ phải chết. Trước khi giết tên đó, cháu sẽ phát sóng trực tiếp để ông xem kỹ cháu hành hạ tên phế vật kia thế nào!"
Tất cả mọi người có mặt đều im lặng không phát ra tiếng nào. Bọn họ không có một chút phản ứng, giống như Lâm Thiệu Huy sắp bị giết kia cũng chỉ là con chó con mèo nào đó bên đường mà thôi, căn bản là không đáng nhắc tới.
Mà lúc này, người lạnh lùng nhất lại là một người trung niên với vẻ bề ngoài có chút giống Lâm Thiệu Huy giữ im lặng từ đầu đến cuối buổi nãy giờ. Người trung niên này chính là ba ruột Lâm Thiệu Huy, Lâm Chiêm Bao. Người đàn ông đã từng hứa hẹn sẽ cho hai mẹ con Lâm Thiệu Huy một cuộc sống vô ưu vô lo, bình an. qua ngày, nay nghe thấy Lâm Thiệu Huy sắp chết thế nhưng lại trông rất bình thản như không có gì. Nét mặt ông ấy lạnh lùng, thậm chí có thể nói là có chút khinh bỉ giống như người sắp chết kia không phải là con trai ruột của ông ấy vậy.
Giờ đây, Lâm Thiệu Huy lại đang theo bước Bạch Tổ Y tham gia một buổi đàm phán thương mại. Ngay lúc này, Bạch Tổ Y đang dặn đi dặn lại Lâm Thiệu Huy:
"Lâm Thiệu Huy, chút nữa anh chớ nên nói lung tung, lần này người chúng ta sẽ gặp thế mà là một hãng dược phẩm quốc tế đấy. Vắc-xin phòng bệnh của chúng ta có thể vươn ra thế giới hay không, tất cả đều phải trông vào cuộc hợp tác lần này. Anh nhất định không được để như xe bị tuột xích đấy nhé!"
Lúc này trên mặt Bạch Tổ Y hiện đầy nét khẩn trương, cô không ngừng hít thở sâu, dùng cách đó để trấn an tâm trạng bất an của mình. Chẳng qua là Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười, mặt đầy bình tĩnh bởi vì lần hợp tác này đều do một tay anh sắp xếp. Bạch Tổ Y còn chưa nghĩ ra nên làm gì trước, thế nhưng Lâm Thiệu Huy đã sớm sắp xếp xong chuẩn bị hết cả rồi.
Tiếp đó cả hai cùng bước vào nhà hàng. Mà lúc ấy, một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh cũng đã sớm cung kính chờ đợi thật lâu. Thế nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Tổ Y, anh ta lại liếc mắt một cái cực kỳ có lệ rồi lơ đễnh nói: "Đi thôi!"
Đối diện với sự khinh thường của đối phương, Bạch Tổ Y cũng rất lúng túng. Thế nhưng lúc này cô cũng không dám nổi giận, dẫu sao cô vẫn còn phải nhờ người ta. Lại nhắc đến bối cảnh và thân phận đối phương thì đúng là anh ta có tư cách để kiêu ngạo. Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy lại nhíu mày, xem ra người mời đối phương đến còn chưa giải thích rõ ràng. Nếu không sao anh ta lại dám to gan như thế, thấy anh tới mà vẫn dám bất kính như vậy?
Ngồi xuống xong, Bạch Tổ Y chủ động vươn tay ra nói: "Ngài Mewithe, tôi đã sớm được nghe đến uy danh của công ty ngài. Mong rằng sau này được ngài chăm sóc nhiều hơn"
Thế nhưng Mewithe lại chợt cười nhạt một tiếng, nói: "Đừng nói mấy thứ nhảm nhí chi, sau này hàng xuất ra, cứ dựa theo giá bán chia ba - bảy, tôi bảy, các người ba!"
Cái gì!
Nét mặt Bạch Tổ Y lập tức thay đổi, này căn bản là đối phương đang há mồm sư tử mà. Bọn họ phụ trách cả loạt khâu sản xuất, vận chuyển, nhân công, tất cả đều phải tốn phí, nếu thật sự chia theo ba bảy, vậy sau khi trừ vốn ước chừng bọn họ cũng chỉ nhận được một phần mà thôi. Sao mà cô có thể chấp nhận điều khoản này chứ?
"Ngài Mewithe, ngài có thể cân nhắc thêm một chút không? Yêu cầu của ngài dành ra cho chúng tôi thật sự quá hà khắc rồi!" Bạch Tổ Y nâng mặt vui vẻ nói, lúc này cô thật giận nhưng lại không dám nói gì.
"Dĩ nhiên có thể!" Nét mặt Mewithe khẽ thay đổi, tiếp đó trên mặt anh ta hiện lên nét dâm tà, duỗi tay nắm lấy tay Bạch Tổ Y: "Khi xưa đã từng nghe về sắc đẹp của tổng giám đốc Tổ Y, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền. Thế này đi, chỉ cần có đồng ý làm tình nhân cho tôi một năm thì tôi có thể cân nhắc chia năm - năm. Hơn nữa, chúng tôi sẽ còn cung cấp thêm đường dây vận chuyển và tiêu thụ miễn phí"
Rầm!
Bạch Tổ Y lập tức nổi giận, đột ngột hất tay đối phương ra rồi bực tức đứng dậy: "Ngài Mewithe, mong ngài hãy biết tôn trọng một chút!"