**********
Châu Thi Cầm đương lúc hếch mặt lên tận trời, nào có ngờ được tự dưng lại bị Từ Hoài Nhân tát cho một cái, hoang mang đứng lặng tại chỗ.
Cô ta khó tin nhìn Từ Hoài Nhân:
“Ông Nhân, sao... Sao ông lại đánh tôi?”
Mọi người nơi đây cũng hết sức ngỡ ngàng.
“Đánh mày?”
Khóe mắt Từ Hoài Nhân sắp nứt đến nơi, trong mắt tràn ra hận ý nồng nặc:
“Tao hận không thể giết mày!”
Những phát ngôn không biết sống chết của Châu Thi Cầm hại ông ta suýt thì phát bệnh tim!
Con điểm đáng chết này, làm hại nhà họ Từ bọn họ mạo phạm Tướng Huy, còn có mặt mũi hỏi ông ta vì sao lại đánh người?
“Xì xầm.”
Chứng kiến cảnh này, mọi người nơi đây đều đờ đẫn cả ra.
Vừa rồi nhà họ Từ còn một vẻ đội ơn đội đức với Châu Thị Cầm, cớ sao giờ đã quay ngoắt hận không thể giết chết cô ta, rốt cuộc là sao?
Ông già này, có não không vậy?
Lúc này, Châu Thị Cầm không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa, cả người bất an run lập cập, ngay sau đó đưa mắt nhìn Từ Bạch Đình cầu cứu.
Lại thấy mặt mày Từ Bạch Đình cũng sầm sì y hệt, dữ tợn trừng cô ta.
“Con điểm, cô dám sỉ nhục cậu Huy, cô đáng chết lắm."
Cậu Huy?
Cậu Huy cái gì?
Mọi người ở đây đều mang vẻ khó hiểu, ở đây đâu có cậu Huy nào?
Châu Thi Cầm uất ức lắm thay, rấm rức nói: “Em, em đâu dám đắc tội với cậu Huy nào!
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên:
“Tôi nghĩ người bọn họ nói là tôi đấy.”
Xoạch!
Mọi người đồng loạt nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, vậy mà lại là Lâm Thiệu Huy!
Cái gì!
Mọi người sợ chết khiếp, tròng mắt như sắp nhảy ra khỏi hốc mắt. Cậu Huy là Lâm Thiệu Huy? Sao lại như vậy được? Anh ta rõ ràng là người đánh gãy chân Từ Bạch Đình, nhà họ Từ hẳn phải tìm anh ta báo thù mới đúng, sao lại che chở anh ta chứ?
Uông Minh Triết cười ác độc, trên mặt là sự khinh miệt nặng nề: “Lâm Thiệu Huy, mày đang nằm mơ đấy à? Mày đánh gãy chân cậu cả nhà họ Từ, lại còn trông cậy được họ che chở? Trừ khi đầu óc họ hỏng cả rồi!”
“Mày đấy, cứ chờ nhà họ Từ phanh thây mày đi.”
Giọng điệu nhuốm đẫm hung tàn ngoan độc.
Mà người nơi đây nghe Uông Minh Triết cũng ném ánh mắt khinh bỉ về phía Lâm Thiệu Huy, trong lòng âm thầm châm chọc suy nghĩ kỳ quặc của Lâm Thiệu Huy.
Sắp chết đến nơi rồi còn mơ mộng hão huyền.
Thằng ranh này, thật sự là ngu hết thuốc chữa.
Thế nhưng khóe miệng Lâm Thiệu Huy hơi cong lên, như cười như không nhìn về phía đảm người Từ Hoài Nhân:
“Tôi thấy chưa chắc đâu ha?”
Cái gì?
Nghe thế mọi người đều hơi sững sờ, đã sợ đến ngây người, đều hoài nghi mình nghe nhầm cả rồi.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy lập tức hệt như nhìn một kẻ điên.
Mà lúc này, đám người Từ Hoài Nhân không để ý tới Châu Thi Cầm, mà bước thẳng về phía Lâm Thiệu Huy.
Những... kẻ bề trên này sở hữu khí thế uy nghiêm độc nhất vô nhị, khiến mọi người ở đây run sợ không kìm được.
Xem đến đây, trên mặt Uông Minh Triết và Tương Hân khấp khởi vui mừng.
Chỉ là, cảnh tượng kế tiếp, lại làm cho bọn chúng hoàn toàn tuyệt vọng!
“Bụp bụp”
Từ Hoài Nhân cầm đầu người nhà họ Từ, dưới ánh mắt kinh hãi tột độ của mọi người, đều tăm tắp quỳ sát xuống trước Lâm Thiệu Huy.
Đầu rạp xuống đất.
Mặt Từ Hoài Nhân ngập tràn nỗi sợ hãi cùng cực, cao giọng nói:
“Xin cậu Huy tha mạng!”
Ngữ điệu run sợ này, oanh động chẳng khác nào tiếng sấm rền giữa trời cao, vang vọng khắp khách sạn!
Cái... Cái gì?
Những người nghe thấy lời nào đều ngây ra như phỗng, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Không phải nhà họ Từ đến báo thù sao?
Tại sao bây giờ lại quỳ trước mặt anh ta, xin tha mạng?
Làm... Làm sao có thể?
Từ Hoài Nhân, chủ nhân nhà họ Từ, nhân vật truyền kỳ tay trắng dựng nghiệp, cầm trịch toàn bộ dòng chính nhà họ Từ, quỳ xuống trước người đánh gãy chân của con trai ông ta để cầu xin tha thứ.
Cảnh tượng này, chân chân thực thực diễn ra trước mặt mọi