Chỉ với một đơn thuốc như vậy mà tình thế đã hoàn toàn bị đảo ngược!
Bạch Duy Hùng đích thân đi tới!
Đánh Dương Tú Trân một cách điên cuồng, rồi đuổi cả nhà Bạch Đình
Xuyên đi.
Chứng kiến những chuyện vừa xảy ra, khiến Bạch Tố Y, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân cảm giác như một giấc mơ vậy.
Những chuyện này thực sự là do cậu con rể vô dụng kia đã làm sao?
Thầm Ngọc Trân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong ấn tượng của bà ta ba năm nay, Lâm Thiệu Huy là một người bảo
sao nghe vậy, rất thận trọng, lúc nào cũng nhẫn nhục cam chịu, thậm chí còn không dám nói một câu phản bác.
Nhưng hôm nay, phản ứng của Lâm Thiệu Huy đã thay đổi hoàn toàn suy
nghĩ của bà ta.
Ừng ực!
Bạch Tuấn Sơn nuốt nước bọt, sau đó nhìn Lâm Thiệu Huy hỏi: "Thiệu Huy, cậu... cậu thật sự hiểu biết về y học sao?"
Chính tại ông ta đã nghe được, ông Cao đã lời khen ngợi phương thuốc hồi sinh đó, phương thuốc mà ông Cao đã mất mấy năm trời mà vẫn chưa
08:15
1/4(Mãnh long ngủ quên))
phân tích được nó.
Chưa kể đến phương pháp điều chế vẫn còn là một bí ẩn.
Nhưng bây giờ, chỉ trong khoảng thời gian Lâm Thiệu Huy đi WC cũng đủ để anh viết ra được phương thuốc gây kì diệu này, đó là điều mà không ai có thể tưởng tượng được.
Cảm nhận được ánh mắt của ba người, khóe miệng Lâm Thiệu Huy nhếch lên tỏ vẻ như không còn cách nào khác đành nhún vai nói: "Thật ra, tôi đã đọc được phương thuốc này trong một cuốn sách cổ!"
“Cảm thấy nó hữu ích nên đã tiện tay viết ra. Không ngờ nó lại có ích
thật!"
Lâm Thiệu Huy tùy tiện nói ra một lí do.
Nghe vậy Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân không khỏi thở phào nhẹ
nhõm.
Phù! Thì ra là như vậy.
Hai vợ chồng họ cảm thấy rất sợ người con rể xa lạ ban nãy, cảm giác như
một người hoàn toàn khác vậy. Bây giờ nghe anh nói vậy, rõ ràng có thể khẳng định rằng Lâm Thiệu Huy
cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi.
"Hừ! Coi như lần này là chó ngáp phải ruồi thôi đi! Lần này, nó không chỉ giúp gia đình chúng ta mà còn giảm bớt được nguy cơ bị đuổi khỏi gia tộc! Nó cũng thành công gia nhập tập đoàn rồi, không tệ nhỉ!" Lúc này, ánh mắt của Thẩm Ngọc Trân nhìn Lâm Thiệu Huy đã dịu dàng hơn nhiều.
Rốt cuộc, trước khi Lâm Thiệu Huy tự xuất đầu lộ diện, Tuấn Thành và Dương Tú Trân cũng đã bị đuổi đi rồi, chuyện này giúp bà ta cảm thấy yên tâm hơn.
Tuy nhiên, ngay sau đó, dường như Thẩm Ngọc Trân cảm thấy thái độ của mình quá nhẹ nhàng, bà ta tỏ ra lạnh lùng, chua ngoa nói: "Nhưng tao nói cho mày biết đừng tưởng trở thành trưởng ban cố vấn của tập đoàn rồi mà đắc ý! Nếu không có thực lực, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi tập đoàn thôi, đến lúc đó thì lại về nhà mà giặt quần áo, nấu ăn, tiếp tục làm một thằng
con rể vô dụng! Hừ!"
Nói xong!
Thẩm Ngọc Trân xoay người đi vào trong bếp.
Dù nói chuyện có hơi chua ngoa nhưng bà ta lại vừa cười vui vẻ vừa đi
vào trong bếp nấu cơm.
Bà ta rất hài lòng!
Bạch Tuấn Sơn lén nháy mắt với Lâm Thiệu Huy một cái, giơ ngón tay cái lên, sau đó chạy vào bếp giúp Thẩm Ngọc Trân chuẩn bị nấu cơm.
Hai vợ chồng họ vô cùng hạnh phúc, định rằng hôm nay sẽ nấu một bữa
ăn thịnh soạn để chúc mừng.
Chỉ có Bạch Tố Y!
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn thẳng vào Lâm Thiệu Huy, vô cùng phức
tạp và xa lạ.
Cô không phải là đồ ngốc.
Đương nhiên, cô sẽ không tin rằng phương thuốc hồi sinh đó thực sự chỉ là thứ mà Lâm Thiệu Huy vô tình đọc được từ quyển sách cổ.
"Lâm Thiệu Huy, em biết, anh có bí mật của riêng mình! Em cũng sẽ không hỏi bí mật đó là gì!"
Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y có bắt đầu đỏ lên, cô cúi đầu xuống, khẽ nói: "Nhưng em mong anh có thể nhớ rằng, em là vợ của anh
và đây chính là nhà của anh!"
Nói xong, khuôn mặt Bạch Tồ Y đỏ bừng lên, cô xoay người, nhanh chóng rời đi, về phòng của mình.
Nhìn được cảnh này!
Lâm Thiệu Huy không nhịn được, nở một nụ cười hạnh phục.
Đôi mắt anh nhìn quanh, rồi nhìn về khoảng trống ở ngoài cửa, ánh mắt
anh hiện lên vẻ vui mừng:
" vừa nãy đứng ở ngoài cửa, hình như đã nhận ra tôi đến nơi rồi nhỉ!"