"Không thành vấn đề."
Đám người nhà họ Thẩm không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Họa là do Lâm Thiệu Huy gây ra thì đương nhiên anh ta phải là người đứng ra gánh chịu. "Chọc phải Kim Đỉnh, còn vấy bẩn con đường Tinh
Nguyệt, Lâm Thiệu Huy, lần này anh xong đời rồi." "Tôi đề nghị lập tức báo cáo cho Kim Đỉnh, phủi sạch quan hệ với cái tên rác rưởi này để tránh liên lụy đến chúng ta."
Tất cả người nhà họ Thẩm đều phẫn nộ nói.
Chỉ là, Lâm Phàm cũng lười để ý đến những tên ngốc này, đi về phía Bạch Tổ Y: "Bà xã, anh đến rồi."
Lúc này, trên khuôn mặt Bạch Tổ Y cũng tràn đầy hoảng sợ: Lâm Thiệu Huy, anh dám trộm đi trên đường dành cho VIP?"
Nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn tỏ vẻ thờ ơ như cũ, cười nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu."
Không sao?
Nghe thấy vậy, ai nấy đều xôn xao. Điên rồi, đi trên con đường mà Kim Đỉnh đã hạ lệnh chỉ dành cho VIP đi, còn dám nói không sao? Tên này không phải là điên rồi thì là gì nữa?
Lập tức, tất cả gia đình đều dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía Lâm Thiệu Huy. "Lâm Thiệu Huy, lời anh vừa nói với Bạch Tổ Y không phải dối trá đấy chứ? Chính là, anh thực sự đã tặng cho Bạch Tổ Y một món đồ quý giá, vậy phiền anh có thể mang ra cho chúng tôi xem được không?"
Thẩm Ngọc Linh cố tình làm cho Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y cảm thấy xấu hổ.
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy lại không đồng ý. Vẻ mặt thờ ơ nói: "Xin lỗi, không đem theo." "Ha ha ha."
Mọi người lại được một tràng cười nghiêng ngả. Trên mặt hiện lên vẻ khinh thường tột cùng.
Sợ rằng không phải không đeo theo mà là vốn dĩ đã không có?
Giả bộ cũng thật giỏi. "Nếu như tên vô dụng có thể mua sợi dây chuyền trị giá một phẩy lãm tỷ đô la thì khác gì nói lợn nái biết leo cây."
Thủy Bình nhếch mép cười khinh thường nhìn Bạch Tổ Y: "Bạch Tổ Y, hôm nay cháu từ chối sợi dây chuyền trị giá hơn một phẩy lãm tỷ đô la của cậu chủ Triết tặng cho thì một ngày nào đó trong tương lai, cháu nhất định sẽ hối hận."
Tuy nhiên, ngay lúc đó, một nhóm người bước nhanh về phía đám người Lâm Thiệu Huy. Hóa ra là bốn ông chủ lớn của Nam Lộc.
Tất cả đều cầm trên tay một ly rượu vang đỏ, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ và kính trọng, như thể đang cung kính một vị thần. "Bốn ông chủ lớn của Nam Lộc đi đến chỗ chung ta kìa." "Ôi trời. Điệu bộ nâng ly của họ như vậy là đang muốn kinh rượu chúng ta sao?" "Đám người nhỏ bé như nhà họ Thẩm nhà chúng ta làm sao có tư cách như vậy, theo tôi thấy bọn họ tới đây chúc rượu cậu chủ Triết."
Nhìn thấy cảnh ngày, tất cả người nhà họ Thẩm đều hoảng hốt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lúc này đều nhận định rằng, bốn người máu mặt này chắc chắn là đến chúc rượu Uông Minh Triết. Vì vậy, ánh mắt họ nhìn Uông Minh Triết tràn đầy vẻ kính sợ và sùng bái.
Ngay cả Uông Minh Triết cũng cảm thấy là như vậy, vô thức đứng thẳng, bày ra bộ dạng đắc ý.
Lúc này, Diệp Thế Hào đi đầu bốn ông chủ lớn, bốn người cùng nhau đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy, sau đó đều cúi chào anh. "Anh Lâm, chúng tôi đến nâng ly kính anh một lỵ. Quả nhiên là đến mời rượu.
Khi gia đình họ Thẩm thấy vậy, ai nấy đều nhìn Uông Minh Triết bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Bọn họ nghe nói hiện tại đứng phía sau bốn ông chủ lớn chính là Tưởng Huy,
Mà những người có địa vị như vậy không ngờ lại đến chúc rượu Uông Minh Triết.
Bọn họ không thể ngờ tới, mặt mũi Uông Minh Triết lại có thể lớn được thể.
Đây chính là là không thể nào tin được.
Nhưng đột nhiên, Lâm Thiệu Huy cất lời, chỉ đơn giản thốt ra hai từ: "Được chứ."
Có thể? Mọi người nhất thời sửng sốt, sau đó nhìn
Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt như nhìn thấy ma. Có thể? Tên rác rưởi này, anh ta tưởng rằng người ta đến nâng ly với anh ta sao?
Đột nhiên, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ chán ghét cùng khinh thường. "Lâm Thiệu Huy, tên rác rưởi như anh sao lắm lời vậy? Không phải anh cho rằng, tên rác rưởi, vô dụng như anh xứng đáng được bốn vị đại gia chủ đến kính rượu đấy chứ?" "Ha ha ha, cười chết tôi. Tên ngốc này còn tưởng rằng tứ địa gia chủ tới nâng kính rượu anh ta, anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy?" "Đồ ngốc. Người ta nói anh Lâm là nói cậu chủ Triết, không phải là một kẻ ăn bám như anh đâu."
Từng tiếng chế giễu đầy mỉa mai lần lượt vang lên. Tại giờ phút này, mọi người khinh thường Lâm Thiệu Huy đến cực điểm.
Mà lúc này, nghe cả nhà họ Thẩm xúc phạm, chế giếu Lâm Thiệu Huy, bốn ông chủ lớn không khỏi tức giận: "Mấy người... Muốn chết sao?"