Ông ta dám tự mình đi tìm ba vợ mẹ vợ?
Lâm Chiêm Bao rốt cuộc muốn làm gì?
“Cậu chẳng lẽ đến một tiếng ba cũng không gọi sao?”
Lâm Chiêm Bao cười lạnh nói, hiển nhiên là có chút không vui với thái độ của Lâm Thiệu Huy.
Mà Lâm Thiệu Huy nghe được lời này, cũng phản kích lại, lời nói sắc bén:
“Ông xứng sao?”
“Cậu!”
Lâm Chiêm Bao lập tức nổi trận lôi đình, cười lạnh nói:
“Quả nhiên lưu lạc ở bên ngoài mười mấy năm, đến lễ nghĩa cơ bản nhất cũng không biết, bất quá tôi cũng lười không muốn so đo với cậu, lập tức đến bệnh viện gặp tôi, ta sẽ tính thời gian!”
Hoàn toàn là một kiểu ra lệnh.
Lâm Thiệu Huy bị ông ta chọc đến tức cười, nói:
“Tại sao tôi phải đi gặp ông? Ông có tư cách gì để tôi phải đi gặp ông?”
Thật sự buồn cười!
Nhưng mà!
Lời kế tiếp Lâm Chiêm Bao nói, thật sự làm sắc mặt Lâm Thiệu Huy hoàn toàn thay đổi.
Chỉ nghe ông ta cười lạnh một tiếng, nghiền ngẫm nói:
“Cau có phải đang tìm Kim Thừa Ân không?”
Nói xong, Lâm Chiêm Bao liền thẳng tay cắt đứt điện thoại.
Lâm Thiệu Huy mày nhăn lại, biểu tình trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, đối phương nhất định đã biết được nơi ở của Kim Thừa Ân, cho nên mới tự tin mình sẽ đến đó gặp ông ta.
Thậm chí càng nhiều hơn nữa!
Nói không chừng có lẽ Kim Thừa Ân vẫn còn có gì đó liên quan đến Lâm Chiêm
Bao!
Nghĩ tới khả năng này, Lâm Thiệu Huy đằng đằng sát khí, nếu tất cả những điều này thật sự cùng với Lâm Chiêm Bao có liên quan, như vậy thù hận của anh với nhà họ Lâm, lại lần nữa tăng thêm một bậc!
Sau nửa tiếng, Lâm Thiệu Huy xuất hiện ở bệnh viện, đã thấy được người mà anh muốn gặp nhất.
“Thông gia, chút nữa Lâm Thiệu Huy tới, ông cùng với nó nói chuyện thật tốt, làm gì có chuyện ba con thù ghét nhau ông nói có phải không?”
Bạch Tuấn Sơn tốt bụng an ủi khuyên giải nói.
Nhưng mà!
Lâm Chiêm Bao nhăn mày, dường như bị dẫm phải đuôi, lớn tiếng chửi bậy lên:
“Ai là thông gia của ông? Ông đây chính là ông chủ của nhà họ Lâm, đám quỷ nghèo các người như vậy, có tư cách gì có quan hệ họ hàng với tôi? Mù mắt chó!”
“Còn nữa, ông là cái thá gì chứ, ông đây làm gì, còn cần ông tới đây khoa tay múa chân à?”
Kiêu căng ngạo mạn mắng chửi như vậy, làm vợ chồng Bạch Tuấn Sơn xấu hổ vô cùng.
Nhưng bọn họ lại không dám nói một câu, bởi vì bọn họ cũng đều biết lại lịch và thân phận của Lâm Chiêm Bao, người như vậy không nên đắc tội.
Lâm Chiêm Bao khinh thường hừ lạnh một tiếng, ông ta đến Lâm Thiệu Huy còn xem thường, lại làm sao sẽ coi trọng hai người ba mẹ vợ nghèo kiết xác của anh đây?
"Mau đi lên trên kia đi, đừng ở chỗ này chướng mắt!”
Lâm Chiêm Bao tức giận quở mắng vợ chồng Thẩm Ngọc Trân.
Thấy thế!
Sắc mặt Lâm Thiệu Huy lập tức âm trầm khó coi, sau đó bước đi lên, giọng điệu lạnh bằng hỏi:
“Kim Thừa Ân ở đâu?”
Bộ dáng lạnh nhạt kia, giống như chán ghét phải nói nhiều hơn một câu với Lâm Chiêm Bao.
Lâm Chiêm Bao cười lạnh, nhìn Lâm Thiệu Huy nói:
“Rốt cuộc cũng tới, vừa đúng lúc tôi có chút việc muốn nói với cậu!”
Nghe vậy!
Lâm Thiệu Huy lập tức nhăn mày, nói:
“Chuyện gì?”
Anh đã có dự cảm rồi, ông ta tìm anh ắt sẽ không có chuyện gì tốt đẹp!
“Ông nội cậu tính toán để cho cậu trở về nhà họ Lâm”
Lâm Chiêm Bao lần này mang theo ý đồ thuyết phục đến đây.
Lâm Thiệu Huy sửng sốt, rồi sau đó cười lạnh, quả nhiên là bởi vì chuyện này.
Anh cũng đã sớm biết, lúc này cũng không quá bất ngờ.
Mà vợ chồng Bạch Tuấn Sơn trên mặt cũng vui vẻ, nhà họ Lâm rốt cuộc cũng chịu
lần nữa tiếp nhận Lâm Thiệu Huy rồi sao?
Đương nhiên, không phải vì bọn họ tham phú quý của nhà họ Lâm, mà là nếu như vậy nhà họ Lâm sẽ không tìm Lâm Thiệu Huy gây phiền toái nữa.
Nhưng mà vẫn chưa hết!
Lâm Chiêm Bao tiếp tục nói, ngữ khí ngông cuồng nói:
“Nhưng mà ông cụ có một điều kiện, đó chính là để cậu giao ra tập đoàn Bạch Lạc làm bồi thường, dù sao cũng là cậu giết ba người anh em họ của cậu, nếu cứ như vậy trở về nhà họ Lâm thì không thể ăn nói rõ ràng hợp lý”
“Lâm Thiệu Huy, đây chính là bánh có nhân rơi từ trên trời xuống, là phúc phận tám đời tu luyện được của cậu, tôi hy vọng cậu không nên không biết tốt xấu!”