Chu Hường đóng cửa ở trong phòng ba ngày, vật vã suy nghĩ, cầm tấm ảnh nhìn như thôi miên, muốn tập quen với khuôn mặt Lỗ Châu Cường nhưng cuối cùng không quen nổi. Dù sợ bị trả đũa, cô vẫn quyết tâm cự tuyệt, không gọi lại cho ông ta.
Cô tiếp tục đi casting vai phụ.
Lần này Cát Hồng Lựu sợ cô bị Phùng Trúc Linh chơi xấu nên đưa cho cô hai kịch bản, trượt cái nọ còn có cái kia. Một vai nữ phụ xấu xa trong phim cổ trang, đất diễn cũng khá, có cảnh tát nữ chính; vai còn lại là nữ cảnh sát đồng nghiệp của nam chính trong phim trinh thám, xuất hiện ở các cảnh quay sở cảnh sát.
Cô đến điểm hẹn thử vai nữ phụ cổ trang, mừng thầm vì chỉ có 5 người thử vai này. Khi người đầu tiên vào phòng, điện thoại rung ù ù, có tin nhắn đến.
Chu Hường mở ra, lông mày nhíu chặt, tim đập thình thịch sợ hãi.
Số lạ: [Cô không gọi lại, vậy đừng trách tôi độc địa. Tôi sẽ chèn ép cho đến khi cô chạy tới quỳ xuống cầu xin được bao nuôi.]
Chu Hường đọc đi đọc lại tin nhắn, vừa sợ vừa tức.
Người giàu có quyền lực luôn khinh người và dùng tiền để ép chết người khác?
Phùng Trúc Linh cũng thế, Lỗ Châu Cường cũng vậy. Bọn họ thừa tiền không có chỗ tiêu, dùng để khiến cuộc đời xám xịt của cô biến thành màu đen?
Chu Hường càng nghĩ càng ức.
Từ uất ức biến thành tức giận.
Cô sẽ không chịu thua những kẻ cậy vào sức mạnh đồng tiền để chà đạp người lương thiện. Cả Phùng Trúc Linh và Lỗ Châu Cường đều xấu xa, cô sẽ không trở thành nhân tình của một lão vừa già vừa xấu.
Quyết tâm hừng hực, Chu Hường tắt điện thoại, chờ đến lượt.
Khi được gọi vào phòng, một trợ lý đưa cho cô hai tờ kịch bản, bảo diễn theo.
Chu Hường chăm chú đọc.
Thế nhưng chưa kịp đọc xong kịch bản, người đàn ông mặc vest thẳng thớm ngồi ở bàn giám khảo đã lên tiếng:
- Cô Chu Hường, cô không cần thử vai.
Chu Hường ngạc nhiên, ngẩng lên:
- Dạ?
Đạo diễn và biên kịch cũng rất kinh ngạc, quay sang.
Người đàn ông này đưa điện thoại cho đạo diễn và biên kịch xem. Vẻ mặt họ lập tức trở nên kỳ quái.
Đạo diễn cười lạnh:
- Đúng vậy, cô bị loại. Ra ngoài.
- Em… em đã làm gì sai? – Chu Hường lắp bắp.
Người đàn ông mặc vest chép miệng:
- Cô sai trước khi bước vào phòng này. Không nên đắc tội với người không thể đắc tội.
Ông ta hất đầu.
Một trợ lý lập tức đi tới đuổi Chu Hường ra ngoài.
Cô ngơ ngác rời đi, mặt nóng bừng xấu hổ và tức giận.
Lỗ Châu Cường…
Nhanh như vậy lão đã liên hệ với người của đoàn làm phim bảo họ tống cổ cô.
Khốn nạn!
Chu Hường đùng đùng lửa hận, về ký túc xá.
Cô tiếp tục đi casting vai phụ.
Lần này Cát Hồng Lựu sợ cô bị Phùng Trúc Linh chơi xấu nên đưa cho cô hai kịch bản, trượt cái nọ còn có cái kia. Một vai nữ phụ xấu xa trong phim cổ trang, đất diễn cũng khá, có cảnh tát nữ chính; vai còn lại là nữ cảnh sát đồng nghiệp của nam chính trong phim trinh thám, xuất hiện ở các cảnh quay sở cảnh sát.
Cô đến điểm hẹn thử vai nữ phụ cổ trang, mừng thầm vì chỉ có 5 người thử vai này. Khi người đầu tiên vào phòng, điện thoại rung ù ù, có tin nhắn đến.
Chu Hường mở ra, lông mày nhíu chặt, tim đập thình thịch sợ hãi.
Số lạ: [Cô không gọi lại, vậy đừng trách tôi độc địa. Tôi sẽ chèn ép cho đến khi cô chạy tới quỳ xuống cầu xin được bao nuôi.]
Chu Hường đọc đi đọc lại tin nhắn, vừa sợ vừa tức.
Người giàu có quyền lực luôn khinh người và dùng tiền để ép chết người khác?
Phùng Trúc Linh cũng thế, Lỗ Châu Cường cũng vậy. Bọn họ thừa tiền không có chỗ tiêu, dùng để khiến cuộc đời xám xịt của cô biến thành màu đen?
Chu Hường càng nghĩ càng ức.
Từ uất ức biến thành tức giận.
Cô sẽ không chịu thua những kẻ cậy vào sức mạnh đồng tiền để chà đạp người lương thiện. Cả Phùng Trúc Linh và Lỗ Châu Cường đều xấu xa, cô sẽ không trở thành nhân tình của một lão vừa già vừa xấu.
Quyết tâm hừng hực, Chu Hường tắt điện thoại, chờ đến lượt.
Khi được gọi vào phòng, một trợ lý đưa cho cô hai tờ kịch bản, bảo diễn theo.
Chu Hường chăm chú đọc.
Thế nhưng chưa kịp đọc xong kịch bản, người đàn ông mặc vest thẳng thớm ngồi ở bàn giám khảo đã lên tiếng:
- Cô Chu Hường, cô không cần thử vai.
Chu Hường ngạc nhiên, ngẩng lên:
- Dạ?
Đạo diễn và biên kịch cũng rất kinh ngạc, quay sang.
Người đàn ông này đưa điện thoại cho đạo diễn và biên kịch xem. Vẻ mặt họ lập tức trở nên kỳ quái.
Đạo diễn cười lạnh:
- Đúng vậy, cô bị loại. Ra ngoài.
- Em… em đã làm gì sai? – Chu Hường lắp bắp.
Người đàn ông mặc vest chép miệng:
- Cô sai trước khi bước vào phòng này. Không nên đắc tội với người không thể đắc tội.
Ông ta hất đầu.
Một trợ lý lập tức đi tới đuổi Chu Hường ra ngoài.
Cô ngơ ngác rời đi, mặt nóng bừng xấu hổ và tức giận.
Lỗ Châu Cường…
Nhanh như vậy lão đã liên hệ với người của đoàn làm phim bảo họ tống cổ cô.
Khốn nạn!
Chu Hường đùng đùng lửa hận, về ký túc xá.