[Nhìn mặt phát mửa mà cũng có đạo diễn chơi cơ à?]
[Loại này chết đi cho đỡ chặt đất.]
[Ôi chao, bà này hay đóng vai phụ lắm nè. Thì ra tên Chu Hường. Bán trôn nuôi miệng chứ diễn viên gì.]
[Đạo diễn nào thế? Sao chọn người xấu vậy?]
[Không khác gái điếm. Bọn diễn viên hạng 3, hạng 4 toàn cave cao cấp, còn làm bộ cao sang.]
[Con này là diễn viên á? Phèn ẻ.]
[Kinh, làm đĩ mà hiên ngang thế. Không thèm đeo khẩu trang.]
Và rất nhiều bình luận nguyền rủa cay độc khác.
Chu Hường lướt mãi, lướt mãi cũng không thấy ai đứng ra nói lời công đạo hoặc nghi ngờ tính chân thực của bài viết. Cư dân mạng đều bị dắt mũi vì ảnh chụp quá rõ nét. Họ cho rằng cứ vào khách sạn là phải làm chuyện mờ ám.
Chu Hường tìm những bài viết khác, hoảng hốt vì thấy rất nhiều trang báo mạng lá cải đăng tải. Những page nhiều follow cũng giật tít câu view.
Nào là “Cách đơn giản để trở thành diễn viên: trèo lên giường đạo diễn”, nào là “Quy tắc ngầm giới giải trí, nấc thang đổi đời”. Thô thiển hơn, có trang còn đăng “Gái gọi cao cấp hay diễn viên”.
Càng đọc Chu Hường càng tức điên đồng thời kinh sợ vì miệng lưỡi thiên hạ độc địa.
Cát Hồng Lựu gọi lại, Chu Hường bắt máy, giọng khàn đi:
- Em nghe.
- [Em đọc bài chưa?]
- Đọc rồi ạ. Mọi chuyện không phải như vậy đâu. Em được Bành Khoa giới thiệu, đến gặp đạo diễn Nguỵ để thử vai, không hiểu sao bị người khác chụp được.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây báo hiệu giông tố, Cát Hồng Lựu quát lớn:
- [Chu Hường, em có tỉnh táo không vậy? Gặp ở phòng khách sạn? Bao nhiêu chỗ không gặp lại đến tận phòng khách sạn thử vai. Chị hỏi em, một đàn ông một phụ nữ đóng cửa ở trong phòng khách sạn, nói không có chuyện gì ai tin?]
- Nhưng mà… trước kia chị cũng từng đưa em đi thử vai ở khách sạn…
- [Đúng… Chị đưa em đi. Em bị ngốc à? Chị đưa em đi… Khác hoàn toàn, tính chất không giống. Chỉ cần có sự xuất hiện của quản lý, người thứ ba chứng kiến, mọi hiểu lầm đều có thể hoá giải. Đằng này em không nói với chị một lời, tự đi một mình…]
Chu Hường cảm thấy oan ức kinh khủng:
- Đạo diễn Nguỵ hẹn gặp ở đó, em chỉ là diễn viên vô danh, sao dám ra giá.
- [Em là diễn viên vô danh nhưng cũng là phụ nữ. Em có quyền đề nghị đổi chỗ hẹn. Lỡ đạo diễn Nguỵ có ý xấu, gọi em đến phòng khách sạn để cưỡng bức thì sao?]
- Ông ấy nổi tiếng đứng đắn nên em không nghĩ tới… Giờ mọi chuyện đã như vậy rồi, em phải làm thế nào?
[Loại này chết đi cho đỡ chặt đất.]
[Ôi chao, bà này hay đóng vai phụ lắm nè. Thì ra tên Chu Hường. Bán trôn nuôi miệng chứ diễn viên gì.]
[Đạo diễn nào thế? Sao chọn người xấu vậy?]
[Không khác gái điếm. Bọn diễn viên hạng 3, hạng 4 toàn cave cao cấp, còn làm bộ cao sang.]
[Con này là diễn viên á? Phèn ẻ.]
[Kinh, làm đĩ mà hiên ngang thế. Không thèm đeo khẩu trang.]
Và rất nhiều bình luận nguyền rủa cay độc khác.
Chu Hường lướt mãi, lướt mãi cũng không thấy ai đứng ra nói lời công đạo hoặc nghi ngờ tính chân thực của bài viết. Cư dân mạng đều bị dắt mũi vì ảnh chụp quá rõ nét. Họ cho rằng cứ vào khách sạn là phải làm chuyện mờ ám.
Chu Hường tìm những bài viết khác, hoảng hốt vì thấy rất nhiều trang báo mạng lá cải đăng tải. Những page nhiều follow cũng giật tít câu view.
Nào là “Cách đơn giản để trở thành diễn viên: trèo lên giường đạo diễn”, nào là “Quy tắc ngầm giới giải trí, nấc thang đổi đời”. Thô thiển hơn, có trang còn đăng “Gái gọi cao cấp hay diễn viên”.
Càng đọc Chu Hường càng tức điên đồng thời kinh sợ vì miệng lưỡi thiên hạ độc địa.
Cát Hồng Lựu gọi lại, Chu Hường bắt máy, giọng khàn đi:
- Em nghe.
- [Em đọc bài chưa?]
- Đọc rồi ạ. Mọi chuyện không phải như vậy đâu. Em được Bành Khoa giới thiệu, đến gặp đạo diễn Nguỵ để thử vai, không hiểu sao bị người khác chụp được.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây báo hiệu giông tố, Cát Hồng Lựu quát lớn:
- [Chu Hường, em có tỉnh táo không vậy? Gặp ở phòng khách sạn? Bao nhiêu chỗ không gặp lại đến tận phòng khách sạn thử vai. Chị hỏi em, một đàn ông một phụ nữ đóng cửa ở trong phòng khách sạn, nói không có chuyện gì ai tin?]
- Nhưng mà… trước kia chị cũng từng đưa em đi thử vai ở khách sạn…
- [Đúng… Chị đưa em đi. Em bị ngốc à? Chị đưa em đi… Khác hoàn toàn, tính chất không giống. Chỉ cần có sự xuất hiện của quản lý, người thứ ba chứng kiến, mọi hiểu lầm đều có thể hoá giải. Đằng này em không nói với chị một lời, tự đi một mình…]
Chu Hường cảm thấy oan ức kinh khủng:
- Đạo diễn Nguỵ hẹn gặp ở đó, em chỉ là diễn viên vô danh, sao dám ra giá.
- [Em là diễn viên vô danh nhưng cũng là phụ nữ. Em có quyền đề nghị đổi chỗ hẹn. Lỡ đạo diễn Nguỵ có ý xấu, gọi em đến phòng khách sạn để cưỡng bức thì sao?]
- Ông ấy nổi tiếng đứng đắn nên em không nghĩ tới… Giờ mọi chuyện đã như vậy rồi, em phải làm thế nào?