• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hường đứng ngoài cửa bếp nghe loáng thoáng lời mẹ nói với em trai nhưng cách gì để đuổi cô thì không nghe được.

Cô bưng bát lên nhà, lòng nặng trĩu.

Ngày mai cô sẽ phải cuốn gói khỏi nhà này?

Để xem ngày mai mẹ dùng cách gì.

Ăn cơm xong, Chu Hường thu dọn đồ đạc.

Cô bỏ lại tất cả những thứ cồng kềnh, chỉ nhét vài bộ quần áo và giấy tờ tuỳ thân vào balo. Nếu ngày mai thực sự phải đi, xách theo balo rất nhẹ nhàng.

Cô trở về nhà để bấu víu tình thân gia đình, muốn chấm mút chút ấm áp an toàn của nơi gọi là nhà. Nhưng cái nhà này không chào đón cô, không hề có an ủi ấm áp cảm thông nào hết. Mẹ và em trai đã thay đổi thành dạng gì cô cũng chẳng biết.

Suy cho cùng, 5 năm nay cô lao đầu vào làm việc, không về nhà được mấy lần, chỉ tháng tháng gửi tiền. Cô giống như cây ATM xa lạ có nhiệm vụ khạc tiền mỗi khi họ cần và chỉ có mỗi giá trị đó.

Chu Hường ngồi thần người nhìn qua cửa sổ.

Bên dưới có một chiếc xe đen đang đậu, mãi không lái đi.

Chu Hường ra ban công nhìn cho rõ, sợ đó là xe của bọn đòi nợ.

Cô vừa đứng ở ban công được mấy giây thì mui xe mở ra để lộ một bảng led có mấy chữ sáng lấp lánh: [Cục phấn nhỏ, cố lên.]

Chu Hường sững người nhìn một hồi rồi lao như điên ra khỏi phòng, xuống nhà, chạy ra mở cổng.

Thế nhưng khi cô xuống đến nơi, chiếc xe đã biến mất không dấu vết. Có một bó hoa hồng và một cái hộp nhỏ bị bỏ lại bên đường.

Chu Hường cầm hoa và hộp lên, vội chạy xuôi xuống phố, vừa chạy vừa gọi:



- Chị Tiếu Tiếu… Chị Tiếu Tiếu…

Phú bà Tiếu Tiếu, fan trung thành của cô từ hồi mới đóng phim đến giờ, người duy nhất gọi cô là “cục phấn nhỏ” vì da cô trắng. Các fan khác đều gọi là “đậu hũ”.

- Chị Tiếu Tiếu… Quay lại đi… em xuống đây rồi…

Chu Hường hét lên khi thấy bóng chiếc xe đen thấp thoáng sau ngã rẽ. Thế nhưng chiếc xe không dừng lại, lao ra đường lớn, hoà vào dòng xe cộ tấp nập, mất hút.

Chu Hường dừng lại thở hổn hển, oà khóc:

- Em ở đây mà… Sao đến rồi lại không gặp? Em cần người mà… Không cần quà đâu…

Cô ôm bó hoa hồng và hộp quà nhỏ ngồi bên vệ đường khóc nức nở một hồi rồi thất thểu trở về nhà mở quà.

Bên trong hộp đầy những ngôi sao xanh đỏ tím vàng được gấp bằng giấy màu lấp lánh tượng trưng cho may mắn. Chu Hường xúc động, lại bật khóc.

Không có giấy nhắn, không có thư tay, chỉ có những ngôi sao đẹp đẽ được gấp tỉ mỉ nằm yên tĩnh trong hộp.

Trào lưu gấp sao cầu phúc đã qua lâu rồi. Trước kia Chu Hường cũng hay gấp sao, gấp được mấy nghìn ngôi sao, thỉnh thoảng tặng fan thân thiết một lọ. Lâu nay cô không gấp nữa, không nghĩ có ngày lại nhận được món quà ý nghĩa thế này.

“Cục phấn nhỏ, cố lên.”

Chỉ một lời động viên đơn giản nhưng thổi bay bức tường phòng thủ gai góc mà cô cố gắng xây quanh mình. Dù giả vờ mạnh mẽ đến đâu cô cũng là phụ nữ, cũng yếu đuối, cũng bị tổn thương và cần chỗ dựa.

Ước gì phú bà không bỏ đi, để cô được gặp một lần, trút bầu tâm sự.

Chu Hường lấy một cái lọ thuỷ tinh lớn, đổ tất cả những ngôi sao vào, đậy nắp cẩn thận rồi bỏ vào balo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK