• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không thể kiện. Tôi sẽ bồi thường… Cô muốn bao nhiêu, tôi lập tức bồi thường… Dù sao cô cũng… à… nghe nói lão khốn kia chưa đắc thủ.

Chu Hường cười khẩy khinh bỉ:

- Tôi muốn 1 tỷ bồi thường tổn thất tinh thần. Đương nhiên chi phí điều trị bà phải trả.

Ngoã phu nhân trợn mắt:

- 1 tỷ? Điên à? Đi mua trinh cũng chẳng đến 1 tỷ.

- Vậy chờ đơn kiện đi.

Hai mẹ con thở phì phò nhìn nhau, cuối cùng phải cắn răng nhượng bộ.

Ngoã phu nhân chuyển tiền, viết cam kết chi trả phí điều trị, bắt Chu Hường cam kết không kiện.

Cô chuyển sang khoa thẩm mỹ để được theo dõi vết thương, chăm sóc phục hồi gương mặt.

Bành Khoa đến thăm một lần.

Giả Huyền My gọi điện hỏi đông hỏi tây, kêu bận không đến được. Đối với cô bạn này, Chu Hường đã hoàn toàn lạnh tâm. Từ bạn thân hạ xuống bạn xã giao thông thường.

Ở bệnh viện nửa tháng, mặt đã tạm ổn, Chu Hường mới trở về ký túc xá.

Không có tờ báo nào đưa tin về vụ tấn công tình dục này. Người trong giới thì thào truyền tai nhau nhưng tin tức không lan rộng.



Về nhà được hai hôm, Địch Nghệ đến.

Chu Hường mở cửa, nhìn thấy Địch Nghệ đứng bên ngoài mà sửng sốt cả người, lắp bắp:

- Sao… sao anh vào được? Bảo vệ…

Hắn giơ thẻ ra vào của Cát Hồng Lựu ra, lạnh lùng nhìn cô. Chiều cao áp đảo khiến Chu Hường bị choáng.

Khuôn mặt Địch Nghệ rất gai góc, đôi mắt to sâu thẳm không biểu cảm, toàn thân toả ra sát khí khiến người người sợ hãi. Hắn cất giọng trầm khàn:

- Vào rồi nói.

Chu Hường vội tránh sang một bên nhường lối cho hắn vào.

Đóng cánh cửa lại sau lưng mà cảm giác mình đang tự tay chặn đường lui, nhốt mình chung với một con quái vật ăn thịt người.

Tim Chu Hường đập thình thịch căng thẳng, cố động viên rằng Địch Nghệ là ân nhân, từng cứu mình một lần, sẽ không làm hại mình. Cô run rẩy đi phía sau.

Địch Nghệ ngồi xuống sofa, vắt chéo chân. Chu Hường rót nước đặt lên bàn rồi khúm núm đứng trước mặt hắn, hai tay đan chặt vào nhau, đầu cúi gằm.

Hắn quan sát cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, khí thế bá vương đè ép khiến cô không dám thở mạnh.

- Mặt đỡ rồi?

- Hả… à… Vâng. - Chu Hường sờ tay lên mặt.



- Suy nghĩ lại chưa?

Lòng cô cuộn lên cảm giác khó chịu:

- Tôi…

- Nếu cảm thấy làm tình nhân quá uỷ khuất, cậu tôi sẽ cưới cô.

Chu Hường sửng sốt nhìn lên:

- Vợ ông ta…

- Ngài. – Địch Nghệ nhíu mày, mắt toé lửa.

Chu Hường vội sửa:

- Vợ của ngài ấy đâu?

- Cậu tôi chưa từng kết hôn. Không có vợ. Cô sẽ được làm chính thất, không phải chung đụng, không cần nhìn sắc mặt ai.

Mắt Chu Hường mở to kinh ngạc:

- Chưa từng kết hôn?

Địch Nghệ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK