• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, cô dậy muộn, dưới nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Chu Hường cảm thấy lạ. Ngày thường cô dậy muộn một chút mẹ sẽ quát tháo ầm ĩ, dựng dậy bằng được bắt cô nấu bữa sáng cho cả nhà. Hôm nay đã hơn tám giờ mà mẹ không gọi, có biến.

Quả nhiên, khi cô xuống nhà, phòng khách đầy chặt người đang chờ.

Mẹ và Chu Vĩnh đứng rúm ró một góc, mặt xanh nanh vàng, đâu còn bộ dạng kênh kiệu hôm qua.

Đám côn đồ đòi nợ khúm núm tụm lại gần cửa ra vào.

Phía sau sofa là năm người đàn ông cao lớn lực lưỡng, mặc vest thẳng thớm, mặt mũi hung ác.

Đang ngồi ở sofa hút thuốc phè phỡn đương nhiên là Địch Nghệ.

Thấy cô xuống, hắn thở khói nghi ngút, tuyên bố:

- Mẹ cô nợ 2 tỷ, bán cô cho Lỗ gia lấy tiền trả nợ.

Chu Hường trừng mắt nhìn mẹ và em trai, lòng rét lạnh. Cô cười khan:

- Đây là xã hội hiện đại, không phải thời phong kiến. Bà ấy không có quyền bán tôi.

Địch Nghệ gật gù, ánh mắt thâm trầm đáng sợ loé lên tia trào phúng:

- Đúng.



Hắn vẫy tay.

Thuộc hạ của hắn rút dao ra, tiến về phía Tống Ảnh và Chu Vĩnh. Cả hai sợ hết hồn mà Chu Hường cũng thót tim.

Bọn côn đồ vớ vẩn có thể không dám chặt tay chặt chân, chỉ doạ miệng nhưng Địch Nghệ khác. Hắn dám lắm.

- Khoan đã… - Chu Hường kêu lên.

Tên thuộc hạ dừng bước.

Địch Nghệ nhếch mép cười tà:

- Chỉ cần cô đi cùng tôi về Lỗ gia, mọi nợ nần sẽ được xoá bỏ. Cô muốn gì có nấy.

Tim Chu Hường đập thình thịch, mắt đảo quanh suy nghĩ.

Tống Ảnh và Chu Vĩnh sợ đến mức không dám thúc giục cô.

Một suy nghĩ táo tợn loé lên trong đầu, Chu Hường hít thở sâu, khi ngẩng lên, khuôn mặt cô trở nên bình tĩnh và quyết tâm. Cô gật đầu:

- Được!

Mắt Địch Nghệ mở to kinh ngạc, dường như không tin vào điều mình vừa nghe.

Chu Hường khẳng định:

- Ván cược này các người thắng. Tôi thua… Cái giá phải trả quá đắt…



- Không đắt. – Địch Nghệ nhếch mép cười, sự vui mừng tràn lên trong đôi mắt lãnh đạm rồi rút lui nhanh chóng. – Cô sẽ nhận lại gấp trăm lần những gì đã mất.

Chu Hường cố nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo.

Địch Nghệ thúc giục:

- Đi thôi.

- Để tôi lấy đồ đã.

- Chỉ cần giấy tờ tuỳ thân. Lỗ gia không thiếu gì.

- Biết rồi.

Chu Hường quay người thong thả đi lên nhà, dáng vẻ uể oải cam chịu.

Lên đến phòng, cô đóng cửa, khoá trái, tim đập thình thịch hồi hộp.

Cô mở nhạc nhẹ, vội vã kéo giường ra chặn cửa rồi đeo balo, xỏ giày, chạy ra ban công, trèo sang ban công phòng bên cạnh, mở cửa đi sang phòng đối diện với phòng mình. Cô muốn lừa bọn họ là cô khoá trái cửa ở trong phòng.

Ban công này nhìn về phía sau nhà. Cô hít thở sâu cho đỡ sợ, đu người trèo theo ống nước và vòng dây bảo vệ xuống tầng 1, bỏ trốn.

Vì chưa bao giờ trèo nên Chu Hường trượt một đoạn dài rồi ngã dập mông, đau thấu tim gan.

Cô lồm cồm bò dậy, không nghe tiếng động nào ở sân trước, vội vã trèo tường ra ngoài, chạy trối chết ra đường lớn vẫy taxi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK