- Em từ chối vai Viên Viên? Em có bị ngốc không vậy?
Quản lý Cát Hồng Lựu trợn mắt, suýt phun café ra bàn. Chu Hường cười gượng, nhẹ giọng nịnh nọt:
- Giả Huyền My không có vai đã mấy tháng rồi, tội nghiệp lắm… Cậu ấy chưa bao giờ xin xỏ em cái gì… Em tiếc vai nhưng không nỡ nhìn cậu ấy rầu rĩ nên…
- Em đúng là… - Cát Hồng Lựu bóp trán, bất lực. – Giả Huyền My không có vai thì nói với chị, chị đề cử cho mấy chỗ casting, sao lại tự ý từ chối vai rồi nhường nó? Em có biết nam chính, nữ chính phim Ma Chướng đều là ảnh đế, ảnh hậu không? Em tham gia, chỉ cần lượn bên cạnh chấm mút hào quang, cọ tí nhiệt cũng đã mát mặt, tương lai tươi sáng. Thế mà em nhường vai cho người khác… Ngốc chưa từng thấy…
Chu Hường càng tiết đứt ruột, bĩu môi nhăn mặt mè nheo:
- Chị… Em trót dại… Chị kiếm vai khác cho em đi.
- Không có.
Cát Hồng Lựu xua tay đuổi người, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Chu Hường biết Cát Hồng Lựu miệng cứng lòng mềm, sán lại làm nũng:
- Chị… chị quen biết rộng, kiếm vai khác cho em đi mà… Vai phụ nhỏ xíu xìu cũng được… Nha… chị…
Cô năn nỉ một hồi, Cát Hồng Lựu phiền quá, thở dài:
- Vai thì không có, chỉ có mấy chỗ phải casting thôi.
- Được ạ. Em đi… yêu chị nhất!
…
Chu Hường đi casting một vai phụ trong phim thanh xuân vườn trường, đóng chị gái của nam chính. Hai diễn viên chính trong phim này đều thuộc phái lưu lượng, đang bạo hồng, độ nhận diện công chúng cực cao, rất được các bạn trẻ hoan nghênh. Khi Chu Hường đến thử vai, phòng chờ đầy chặt người.
Hot girl, diễn viên vô danh, diễn viên có chút danh tiếng từ các công ty nhỏ… kiểu xinh đẹp trẻ trung nào cũng có. Chu Hường chìm nghỉm trong vườn hoa rực rỡ sắc hương, lép vế đến thảm hại. Nếu có thể nổi bật, cô đã không vô danh đến tận bây giờ.
Đóng phim đã 5 năm nhưng gia tài vai diễn của cô ngoài vai phụ thì chỉ là người qua đường giáp. Mỗi năm cô đóng 5, 7… thậm chí cả chục bộ phim, cà mặt khắp các trường quay. Các đạo diễn, diễn viên gạo cội hầu như đều biết mặt cô nhưng rất ít người nhớ được tên.
Nhan sắc không nổi bật, không khiến người ta kinh diễm thì diễn xuất có tốt đến mấy cũng chẳng có đất dụng võ.
Nữ chính bị đâm, hộc máu mồm cũng phải đẹp, ngã xuống còn nói bảy bảy bốn chín câu mới gục vào lòng nam chính, chết cũng đẹp. Còn vai phụ như cô, bị đâm một nhát lập tức chết nhăn răng, ngã vật xuống đất, xấu đẹp không ai quan tâm, chỉ biết đã chết là được.
Cũng may dưới trướng quản lý Cát Hồng Lựu toàn diễn viên không nổi, chị trở thành người chuyên điều phối diễn viên phụ nên Chu Hường thoi thóp ngụp lặn trong giới giải trí, kiếm đủ tiền trang trải, không đến nỗi chết đói.
Quản lý Cát Hồng Lựu trợn mắt, suýt phun café ra bàn. Chu Hường cười gượng, nhẹ giọng nịnh nọt:
- Giả Huyền My không có vai đã mấy tháng rồi, tội nghiệp lắm… Cậu ấy chưa bao giờ xin xỏ em cái gì… Em tiếc vai nhưng không nỡ nhìn cậu ấy rầu rĩ nên…
- Em đúng là… - Cát Hồng Lựu bóp trán, bất lực. – Giả Huyền My không có vai thì nói với chị, chị đề cử cho mấy chỗ casting, sao lại tự ý từ chối vai rồi nhường nó? Em có biết nam chính, nữ chính phim Ma Chướng đều là ảnh đế, ảnh hậu không? Em tham gia, chỉ cần lượn bên cạnh chấm mút hào quang, cọ tí nhiệt cũng đã mát mặt, tương lai tươi sáng. Thế mà em nhường vai cho người khác… Ngốc chưa từng thấy…
Chu Hường càng tiết đứt ruột, bĩu môi nhăn mặt mè nheo:
- Chị… Em trót dại… Chị kiếm vai khác cho em đi.
- Không có.
Cát Hồng Lựu xua tay đuổi người, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Chu Hường biết Cát Hồng Lựu miệng cứng lòng mềm, sán lại làm nũng:
- Chị… chị quen biết rộng, kiếm vai khác cho em đi mà… Vai phụ nhỏ xíu xìu cũng được… Nha… chị…
Cô năn nỉ một hồi, Cát Hồng Lựu phiền quá, thở dài:
- Vai thì không có, chỉ có mấy chỗ phải casting thôi.
- Được ạ. Em đi… yêu chị nhất!
…
Chu Hường đi casting một vai phụ trong phim thanh xuân vườn trường, đóng chị gái của nam chính. Hai diễn viên chính trong phim này đều thuộc phái lưu lượng, đang bạo hồng, độ nhận diện công chúng cực cao, rất được các bạn trẻ hoan nghênh. Khi Chu Hường đến thử vai, phòng chờ đầy chặt người.
Hot girl, diễn viên vô danh, diễn viên có chút danh tiếng từ các công ty nhỏ… kiểu xinh đẹp trẻ trung nào cũng có. Chu Hường chìm nghỉm trong vườn hoa rực rỡ sắc hương, lép vế đến thảm hại. Nếu có thể nổi bật, cô đã không vô danh đến tận bây giờ.
Đóng phim đã 5 năm nhưng gia tài vai diễn của cô ngoài vai phụ thì chỉ là người qua đường giáp. Mỗi năm cô đóng 5, 7… thậm chí cả chục bộ phim, cà mặt khắp các trường quay. Các đạo diễn, diễn viên gạo cội hầu như đều biết mặt cô nhưng rất ít người nhớ được tên.
Nhan sắc không nổi bật, không khiến người ta kinh diễm thì diễn xuất có tốt đến mấy cũng chẳng có đất dụng võ.
Nữ chính bị đâm, hộc máu mồm cũng phải đẹp, ngã xuống còn nói bảy bảy bốn chín câu mới gục vào lòng nam chính, chết cũng đẹp. Còn vai phụ như cô, bị đâm một nhát lập tức chết nhăn răng, ngã vật xuống đất, xấu đẹp không ai quan tâm, chỉ biết đã chết là được.
Cũng may dưới trướng quản lý Cát Hồng Lựu toàn diễn viên không nổi, chị trở thành người chuyên điều phối diễn viên phụ nên Chu Hường thoi thóp ngụp lặn trong giới giải trí, kiếm đủ tiền trang trải, không đến nỗi chết đói.