- Cậu tôi không biết cách lấy lòng người khác. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ giúp cô có lại tất cả.
- Làm sao mà có lại tất cả được? – Chu Hường cười khan, lắc đầu. – Người ta ném đá tôi…
- Tôi nói được làm được. – Địch Nghệ cao giọng cắt ngang.
Hắn bực vì Chu Hường nghi ngờ lời hắn.
Cô cáu kỉnh lắc đầu:
- Không.
- Điếc không sợ súng. Thời hạn 15 ngày sắp hết. Mẹ và em trai cô…
- Thôi đi. Các người muốn ép chết tôi mới chịu hay sao? - Chu Hường cáu điên, lớn tiếng quát.
Địch Nghệ trừng mắt dữ tợn:
- Cô vừa cứng đầu vừa ngu xuẩn. Trải thảm cho mà không đi, tự đâm vào vách núi. Chảy máu đầm đìa thì oán hận tường thành sau lưng. Tại sao tôi đưa thang cho leo qua tường, đứng lên đầu thiên hạ thì không muốn, tự mình trèo vách đá dựng đứng để ngã suýt chết?
- Ha… leo qua tường vào Lỗ gia chẳng biết đứng được lên đầu ai nhưng chắc chắn phải trả giá bằng thân thể. Tôi không muốn lên giường với một người đáng tuổi cha mình… Anh hiểu không? Tôi không muốn… Không muốn…
Địch Nghệ trừng trừng nhìn Chu Hường, hai nắm tay siết chặt, tức điên.
Hắn muốn nói gì đó, hé miệng mấy lần không thốt nên lời, cuối cùng thở hắt ra một hơi phiền chán:
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Được… Đó là lựa chọn của cô. Đừng trách tôi nặng tay.
Hắn quay ngoắt người bỏ đi, sập rầm cửa.
Mẹ kiếp…
- Còn chưa nặng tay? Còn có thể nặng tay hơn sao? – Chu Hường hét lên. – Sao không giết tôi luôn đi cho xong… Sao không cho người tóm tôi, trói gô lại mang đến Lỗ gia? Đồ độc tài… khốn nạn!
Cô thở hổn hển, ngồi thụp xuống sàn nhà.
Giọng nói của Địch Nghệ vang lên bên kia cánh cửa:
- Được thôi. Chính cô nói đấy nhé…
Chu Hường rợn tóc gáy.
Hắn chưa đi?
Hắn nghe thấy rồi…
Cái gì “được thôi”?
Chu Hường vò đầu bứt tai sợ hãi nhìn trừng trừng cánh cửa đã đóng kín.
…
Dọn đồ xong cô thuê xe về nhà.
Nhà cô ở ngoại thành Mãn Châu, cách khu ký túc xá hơn 50km. Mãn Châu rộng mênh mông, xa hoa tráng lệ, vùng ngoại thành cũng giàu có phồn hoa không kém nhưng khu nhà cô lại thuộc khu dân cư nghèo chặt chội chen chúc.
Xe về đến cổng, Chu Hường sửng sốt khi thấy nhà mình đã bị phá tung. Cô không dám hỏi hàng xóm, trùm đầu bịt mặt kín mít xuống xe hỏi mấy người thợ đang thi công mới tá hoả khi biết mẹ cô đã bán nhà mua chỗ khác.
May mà thợ là người địa phương, họ biết nhà mới mẹ cô mua ở chỗ nào. Cô tức tốc bảo tài xế quay xe tới địa chỉ mới.
- Làm sao mà có lại tất cả được? – Chu Hường cười khan, lắc đầu. – Người ta ném đá tôi…
- Tôi nói được làm được. – Địch Nghệ cao giọng cắt ngang.
Hắn bực vì Chu Hường nghi ngờ lời hắn.
Cô cáu kỉnh lắc đầu:
- Không.
- Điếc không sợ súng. Thời hạn 15 ngày sắp hết. Mẹ và em trai cô…
- Thôi đi. Các người muốn ép chết tôi mới chịu hay sao? - Chu Hường cáu điên, lớn tiếng quát.
Địch Nghệ trừng mắt dữ tợn:
- Cô vừa cứng đầu vừa ngu xuẩn. Trải thảm cho mà không đi, tự đâm vào vách núi. Chảy máu đầm đìa thì oán hận tường thành sau lưng. Tại sao tôi đưa thang cho leo qua tường, đứng lên đầu thiên hạ thì không muốn, tự mình trèo vách đá dựng đứng để ngã suýt chết?
- Ha… leo qua tường vào Lỗ gia chẳng biết đứng được lên đầu ai nhưng chắc chắn phải trả giá bằng thân thể. Tôi không muốn lên giường với một người đáng tuổi cha mình… Anh hiểu không? Tôi không muốn… Không muốn…
Địch Nghệ trừng trừng nhìn Chu Hường, hai nắm tay siết chặt, tức điên.
Hắn muốn nói gì đó, hé miệng mấy lần không thốt nên lời, cuối cùng thở hắt ra một hơi phiền chán:
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Được… Đó là lựa chọn của cô. Đừng trách tôi nặng tay.
Hắn quay ngoắt người bỏ đi, sập rầm cửa.
Mẹ kiếp…
- Còn chưa nặng tay? Còn có thể nặng tay hơn sao? – Chu Hường hét lên. – Sao không giết tôi luôn đi cho xong… Sao không cho người tóm tôi, trói gô lại mang đến Lỗ gia? Đồ độc tài… khốn nạn!
Cô thở hổn hển, ngồi thụp xuống sàn nhà.
Giọng nói của Địch Nghệ vang lên bên kia cánh cửa:
- Được thôi. Chính cô nói đấy nhé…
Chu Hường rợn tóc gáy.
Hắn chưa đi?
Hắn nghe thấy rồi…
Cái gì “được thôi”?
Chu Hường vò đầu bứt tai sợ hãi nhìn trừng trừng cánh cửa đã đóng kín.
…
Dọn đồ xong cô thuê xe về nhà.
Nhà cô ở ngoại thành Mãn Châu, cách khu ký túc xá hơn 50km. Mãn Châu rộng mênh mông, xa hoa tráng lệ, vùng ngoại thành cũng giàu có phồn hoa không kém nhưng khu nhà cô lại thuộc khu dân cư nghèo chặt chội chen chúc.
Xe về đến cổng, Chu Hường sửng sốt khi thấy nhà mình đã bị phá tung. Cô không dám hỏi hàng xóm, trùm đầu bịt mặt kín mít xuống xe hỏi mấy người thợ đang thi công mới tá hoả khi biết mẹ cô đã bán nhà mua chỗ khác.
May mà thợ là người địa phương, họ biết nhà mới mẹ cô mua ở chỗ nào. Cô tức tốc bảo tài xế quay xe tới địa chỉ mới.