• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà mới nằm ở khu phố khang trang. Chu Hường ngơ ngác không hiểu mẹ lấy đâu ra tiền mua căn nhà rộng rãi đẹp đẽ này. Dù trong ngõ, đất Mãn Châu đắt như vàng, căn này cũng phải 3 – 4 tỷ.

Chu Hường xuống xe, thấy mẹ đang quét sân thì chạy ngay vào, kêu lên:

- Mẹ, sao mẹ bán nhà cũ? Mẹ mua nhà mới từ bao giờ? Sao không nói cho con biết?

Thấy cô về, Tống Ảnh gầm lên:

- Mày còn về đây làm gì? Mày bôi tro trát trấu lên mặt tao… Cút…

- Mẹ… Con bị hại. Mẹ không gọi cho con hỏi lấy nửa lời, con có phải con gái mẹ không?

Uất ức trào lên, cô cãi trả.

Tống Ảnh trợn mắt lắp bắp:

- Cái gì? Bị hại?

- Chứ sao? Từ bé đến lớn con không uống rượu, không hút thuốc… Mẹ không hiểu con à? Lúc con suy sụp nhất mẹ cũng chẳng quan tâm. Giờ con vừa về mẹ đuổi đi. Nhà cũ mẹ bán cũng không hỏi ý kiến con.

- Sao tao phải hỏi mày. Nhà của tao, tao thích bán thì bán. – Tống Ảnh quát.

Bình thường Chu Hường rất hiền, thường không tranh cãi với mẹ. Bà tức giận chửi bới thì cô tránh đi hoặc cúp máy. Nhưng sau những gì cô phải chịu thời gian vừa rồi, cô không đã thay đổi ít nhiều, to tiếng cãi trả:

- Mẹ buồn cười nhỉ. Chính mẹ nói con gửi tiền phụ mẹ nuôi em ăn học, sau này nhà chia đôi cho hai chị em. 5 năm nay con đi làm, tháng nào cũng gửi tiền. Dù phải ăn mì gói vẫn cố chắt chiu từng đồng để em trai và mẹ không phải thiếu thốn. Có tiền thưởng thêm con lập tức biếu mẹ mua quần áo son phấn… Giờ mẹ lật lọng ạ? Mẹ còn giữ của con 500 triệu con gửi năm ngoái.

Tống Ảnh đảo mắt như rang lạc, chột dạ.



Chu Hường cười khan:

- Con bị người ta hãm hại, không chốn dung thân mới phải về cái nhà này. Mẹ đuổi con phải không? Vậy mẹ trả lại 500 triệu con đã gửi, trả hết tiền con chu cấp 5 năm nay. Trả xong con đi.

Tống Ảnh không có tiền, cùn lên:

- Tao không có, không trả. Tiền đó tao mua nhà rồi.

Chu Hường tức điên:

- Mua nhà này? 500 triệu vốn riêng của con để dành sau này sắm của hồi môn mẹ cũng đem mua nhà? Vậy ngày sau hồi môn của con…

- Mày tai tiếng như vậy, ai thèm lấy.

Không còn gì để nói.

Chu Hường gào lên:

- Mẹ… Con là con đẻ hay mẹ nhặt ngoài bãi rác về? Nhà này đứng tên ai?

- Đương nhiên đứng tên em trai mày.

- Nó? Tiền bán nhà cũ một nửa là của con, tiền con gửi suốt 5 năm, 500 triệu của con… Mà mua nhà lại đứng tên nó? Nó đã đi làm đâu? Có đồng nào chứ?

Tống Ảnh nổi khùng:

- Á à… Mày quát cả mẹ mày hả? Nhà cũ tao cho nó. Tiền mày gửi về tao tiêu hết rồi. 500 triệu kia coi như tao vay của mày mua nhà này cho nó cưới vợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK