• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Trúc Linh lồng lộn như con điên:

- Giảo biện. Tứ ca lạnh lùng từ bé, bao nhiêu mỹ nữ vây quanh cũng không thèm, sao có thể là fan của đứa xấu như mày. Chắc chắn mày đã dùng bùa mê thuốc lú trù quyến anh ấy…

Oan chết cô rồi.

Cô không hề biết Tứ ca nào cả.

Giọng Phùng Trúc Linh rất to thu hút sự chú ý của những người xung quanh đó. Cô ta không ngại mất mặt nhưng Chu Hường ngại. Cô mím môi nuốt bực tức, bỏ đi.

Phùng Trúc Linh gào theo:

- Khôn hồn tránh xa Tứ ca… Anh ấy là vị hôn phu của tao. Coi chừng tao rạch tan mặt mày. Đồ trà xanh nanh sói giả nai, đồ điếm làm tiền…

Chu Hường chạy trối chết, chỉ sợ người quen bắt gặp sẽ hiểu lầm. Cô chẳng có tên tuổi, không nhiều fan, nếu tin đồn không tốt lan ra, sự nghiệp của cô sẽ chấm dứt.

Cô thực sự không biết Tứ ca nào cả. Trong số các fan trung thành hay gửi quà, gửi hoa cũng không có ai là Tứ ca. Cô ít fan, ai tặng quà đều nhớ hết mà…

Ruột gan Chu Hường nôn nao khó chịu. Vừa mất vai, vừa bị chửi là trà xanh câu dẫn hôn phu của người khác, không tức sao được.

Phùng Trúc Linh xinh đẹp, giàu có. Vị hôn phu chắc chắn cũng thuộc gia tộc trâm anh thế phiệt, không thể có chuyện người như vậy thích cô.

Không cần biết vì sao Phùng Trúc Linh hiểu lầm, chỉ biết ả vì chuyện đó mà ghi thù, chạy theo cướp hết vai này đến vai khác của cô. Với người tiền tài nhan sắc đều có như ả, cô đấu không lại. Dù ả diễn dở thì sao chứ, chỉ là vai phụ mà thôi. Ả mang tiền đầu tư vào đoàn làm phim, đạo diễn và biên kịch rải thảm hoan nghênh chẳng kịp, sao có thể để mắt một diễn viên phụ vô danh tiểu tốt như cô.

Mất vai, Chu Hường trở về công ty gặp quản lý Cát Hồng Lựu xin thông tin chỗ casting khác. Chờ đợi cô là sấm sét giữa trời quang.



Cát Hồng Lựu tuyên bố:

- Chu Hường, em bị một ông lớn để mắt. Người đó gọi cho chị, muốn bao dưỡng em.

- Dạ? – Chu Hường sửng sốt đứng như trời trồng giữa phòng, tim đập thình thịch vì sợ hãi. – Nhưng mà… em không cần kim chủ.

Cát Hồng Lựu thở dài:

- Chuyện này… Chị biết. Có điều thân thế người này rất… ghê. Không thể đắc tội.

Cát Hồng Lựu mở ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh, đặt lên bàn.

Chu Hường hoang mang lo sợ, đi tới cầm ảnh lên xem.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt dữ tợn của một người đàn ông lớn tuổi, tóc hoa râm, râu quai nón đúng chuẩn sugar dady. Xung quanh ông ta là một đám đàn ông trẻ tuổi lưng hùm eo gấu, xăm trổ đầy mình.

Chu Hường lắp bắp:

- Xã… xã hội đen?

Cát Hồng Lựu mím môi e sợ, khẽ gật đầu.

- Người này… không thể chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK