Chu Hường thanh minh không được, ức quá cúp máy ngang, không nghe nữa.
Cô cũng muốn đăng bài thanh minh nhưng Cát Hồng Lựu không cho, nói cô cứ chờ Bành Khoa đăng bài giải thích trước đã. Giờ cô nói không ai nghe đâu, có khi thanh minh còn khiến người qua đường chửi ác hơn.
Chu Hường phải ngậm ngùi ngồi trên đống lửa chờ đợi.
Thế nhưng đến tối mịt vẫn không thấy Bành Khoa đăng bài. Cứ 30 phút cô lại vào tài khoản TiKa của anh xem, lần nào cũng thấp thỏm, lần nào cũng thất vọng. Không hề có động tĩnh, chỉ toàn bài đăng cũ.
Tám giờ tối, không chịu nổi sự bứt rứt khó chịu dày vò, cô gọi cho Bành Khoa.
Thuê bao không liên lạc được.
Bành Khoa tắt máy.
- Có thể anh ấy bận… Chắc bận quay, điện thoại hết pin, không đăng bài được.
Chu Hường thở dài, đi úp mì ăn.
Mới ăn được hai miếng, điện thoại reo khiến cô giật thót mình, số lạ gọi.
Chu Hường nghĩ ngay đến Lỗ Châu Cường, cuồng phong giận giữ và sợ hãi trào lên. Tay cầm điện thoại run run, không biết tức nhiều hơn hay sợ nhiều hơn. Cô hít thở sâu mấy hơi mới bắt máy:
- Alo…
Đầu dây bên kia im lặng.
Chu Hường nghi ngờ:
- Alo, ai đấy ạ?
- [Ừm…]
Giọng một người đàn ông vang lên, trầm, khàn, nghe như diễn viên lồng tiếng phim hành động.
- [Chào cô, tôi là Địch Nghệ, cháu họ ngoại của ngài Lỗ Châu Cường.]
Trái tim Chu Hường run rẩy, cả người lạnh ngắt.
Không phải lão, cháu trai lão gọi. Giọng cô trở nên gai góc:
- Xin hỏi có chuyện gì?
- [Bê bối trên mạng… chỉ cần cô đồng ý làm tình nhân của cậu tôi, tôi sẽ giải quyết. Ngay trong đêm nay, tất cả các bài báo sẽ được gỡ xuống.]
Chu Hường cười khan:
- Cái gì? Các người phun máu bẩn bôi nhọ tôi, giờ lại ra giá ép tôi khuất phục? Đừng hòng…
- [Không phải.] – Giọng Địch Nghệ trầm hẳn.
- Hả?
- [Vụ này không phải cậu tôi làm. Cô còn kẻ thù khác…]
Chu Hường sửng sốt:
- Người khác?
- [Phải.]
Cả hai cùng im lặng.
Đối phương không thanh minh dài dòng càng khiến Chu Hường phải động não.
Lỗ Châu Cường là người hắc bang, chắc chắn không muốn dính vào tai tiếng khiến nhiều người biết mặt điểm tên. Chuyện này chắc không phải ông ta làm.
Nếu scandal bị thổi phồng, tiếng tăm của Chu Hường xấu đi, biết đâu Lỗ Châu Cường sẽ chán nản buông tha cô.
Lòng cô nhảy nhót cầu mong trong cái rủi có cái may:
- Không cần đâu.
- [Gì?]
- Không cần các người phí tâm tư. Nói với Lỗ Châu Cường, tôi sẽ không bao giờ đồng ý làm tình nhân của ông ta. Dù ông ta có chèn ép tôi đến chết, cũng không.
Nói xong cô lập tức cúp máy, tim đập thình thịch, hú vía và cảm thán sự to gan của mình.
Sau đó cô xoắn xuýt tự mâu thuẫn, nửa mong Bành Khoa nhanh chóng lên bài thanh minh hộ mình; nửa mong bê bối này thật ầm ĩ khiến Lỗ Châu Cường không muốn dính vào cô.
Cô cũng muốn đăng bài thanh minh nhưng Cát Hồng Lựu không cho, nói cô cứ chờ Bành Khoa đăng bài giải thích trước đã. Giờ cô nói không ai nghe đâu, có khi thanh minh còn khiến người qua đường chửi ác hơn.
Chu Hường phải ngậm ngùi ngồi trên đống lửa chờ đợi.
Thế nhưng đến tối mịt vẫn không thấy Bành Khoa đăng bài. Cứ 30 phút cô lại vào tài khoản TiKa của anh xem, lần nào cũng thấp thỏm, lần nào cũng thất vọng. Không hề có động tĩnh, chỉ toàn bài đăng cũ.
Tám giờ tối, không chịu nổi sự bứt rứt khó chịu dày vò, cô gọi cho Bành Khoa.
Thuê bao không liên lạc được.
Bành Khoa tắt máy.
- Có thể anh ấy bận… Chắc bận quay, điện thoại hết pin, không đăng bài được.
Chu Hường thở dài, đi úp mì ăn.
Mới ăn được hai miếng, điện thoại reo khiến cô giật thót mình, số lạ gọi.
Chu Hường nghĩ ngay đến Lỗ Châu Cường, cuồng phong giận giữ và sợ hãi trào lên. Tay cầm điện thoại run run, không biết tức nhiều hơn hay sợ nhiều hơn. Cô hít thở sâu mấy hơi mới bắt máy:
- Alo…
Đầu dây bên kia im lặng.
Chu Hường nghi ngờ:
- Alo, ai đấy ạ?
- [Ừm…]
Giọng một người đàn ông vang lên, trầm, khàn, nghe như diễn viên lồng tiếng phim hành động.
- [Chào cô, tôi là Địch Nghệ, cháu họ ngoại của ngài Lỗ Châu Cường.]
Trái tim Chu Hường run rẩy, cả người lạnh ngắt.
Không phải lão, cháu trai lão gọi. Giọng cô trở nên gai góc:
- Xin hỏi có chuyện gì?
- [Bê bối trên mạng… chỉ cần cô đồng ý làm tình nhân của cậu tôi, tôi sẽ giải quyết. Ngay trong đêm nay, tất cả các bài báo sẽ được gỡ xuống.]
Chu Hường cười khan:
- Cái gì? Các người phun máu bẩn bôi nhọ tôi, giờ lại ra giá ép tôi khuất phục? Đừng hòng…
- [Không phải.] – Giọng Địch Nghệ trầm hẳn.
- Hả?
- [Vụ này không phải cậu tôi làm. Cô còn kẻ thù khác…]
Chu Hường sửng sốt:
- Người khác?
- [Phải.]
Cả hai cùng im lặng.
Đối phương không thanh minh dài dòng càng khiến Chu Hường phải động não.
Lỗ Châu Cường là người hắc bang, chắc chắn không muốn dính vào tai tiếng khiến nhiều người biết mặt điểm tên. Chuyện này chắc không phải ông ta làm.
Nếu scandal bị thổi phồng, tiếng tăm của Chu Hường xấu đi, biết đâu Lỗ Châu Cường sẽ chán nản buông tha cô.
Lòng cô nhảy nhót cầu mong trong cái rủi có cái may:
- Không cần đâu.
- [Gì?]
- Không cần các người phí tâm tư. Nói với Lỗ Châu Cường, tôi sẽ không bao giờ đồng ý làm tình nhân của ông ta. Dù ông ta có chèn ép tôi đến chết, cũng không.
Nói xong cô lập tức cúp máy, tim đập thình thịch, hú vía và cảm thán sự to gan của mình.
Sau đó cô xoắn xuýt tự mâu thuẫn, nửa mong Bành Khoa nhanh chóng lên bài thanh minh hộ mình; nửa mong bê bối này thật ầm ĩ khiến Lỗ Châu Cường không muốn dính vào cô.