Ôi trời…
Vay tiền bá đạo vậy.
Không nói một lời, cướp trắng luôn chứ vay gì.
Cô thật… thật ngu ngốc khi tưởng mẹ ác miệng nhưng vẫn thương mình như thương em trai, sẽ giữ cho mình, muốn tốt cho mình.
- Mẹ… Con không cho vay. Con không đồng ý. Nó mới 20 tuổi, nghề ngỗng không có, còn đang đi học đại học…
Mắt mẹ đảo loạn.
Chu Hường chết đứng:
- Đừng nói nó không học đại học nhé?
- …
- Trời đất ơi… Vậy hai năm nay tiền học phí, tiền mua laptop, tiền tham gia trại hè… mà mẹ lấy từ con là để làm gì?
Mẹ cô không trả lời.
Chu Hường thực sự muốn ngồi phệt xuống sân khóc một trận cho đã.
Tài xế thấy hai mẹ con đôi co lâu, tự mang hành lý của cô xuống.
Mẹ quát:
- Không được mang… Nó không ở đây, đừng dỡ xuống.
Chu Hường gào lên:
- Chú cứ mang xuống cho cháu… Nhà này mua bằng tiền của con… mẹ đừng hòng đuổi con.
- Tiền của mày tao vay, khi nào có tao trả. Nhà đứng tên em mày, mày không có phần.
- Con cứ ở. Mẹ quá đáng vừa thôi. Nhà này con nhất định phải lấy một nửa. Chu Vĩnh có chân có tay, làm ra tiền mà mua nhà. Làm gì có chuyện tự ý lấy tiền của chị gái mua nhà cho em trai. Con chưa lo nổi thân con, không lo được cho nó. Nó không đi học đại học thì phải đi làm mà kiếm tiền chứ? Mẹ bòn tiền con nuôi nó ăn chơi à?
- Mày… tiền mày gửi về coi như trả hiếu cho tao.
Chu Hường tức đến nỗi muốn ói ra máu:
- Được! Nếu mẹ đã nói vậy, con không đề cập đến 5 năm tiền chu cấp. Con chỉ đòi 500 triệu đã gửi mẹ. Khi nào mẹ trả đủ 500 triệu thì con dọn đi chỗ khác.
Nói rồi cô dứt khoát xách vali vào nhà.
Mẹ cô chạy qua chạy lại cản:
- Không được… Mày tai tiếng đầy mình, cút đi chỗ khác. Hàng xóm cười vào mặt tao.
- Mẹ muốn con cút, trả luôn 500 triệu cho con.
- Tao không có tiền.
- Không có thì con ở đây. Đời nào có chuyện dễ dàng như thế. Đã không có tiền, lấy trộm tiền của con mà còn muốn làm theo ý mình à? Thằng Chu Vĩnh định lấy đứa nào, con cái nhà ai? Coi chừng con đến tận nhà thông gia mách họ…
Mẹ cô câm nín, mặt tím lịm, tức tối nhìn Chu Hường khiêng đồ vào nhà.
Cô chiếm một phòng nhỏ trên tầng 3, vốn không có người dùng.
Vay tiền bá đạo vậy.
Không nói một lời, cướp trắng luôn chứ vay gì.
Cô thật… thật ngu ngốc khi tưởng mẹ ác miệng nhưng vẫn thương mình như thương em trai, sẽ giữ cho mình, muốn tốt cho mình.
- Mẹ… Con không cho vay. Con không đồng ý. Nó mới 20 tuổi, nghề ngỗng không có, còn đang đi học đại học…
Mắt mẹ đảo loạn.
Chu Hường chết đứng:
- Đừng nói nó không học đại học nhé?
- …
- Trời đất ơi… Vậy hai năm nay tiền học phí, tiền mua laptop, tiền tham gia trại hè… mà mẹ lấy từ con là để làm gì?
Mẹ cô không trả lời.
Chu Hường thực sự muốn ngồi phệt xuống sân khóc một trận cho đã.
Tài xế thấy hai mẹ con đôi co lâu, tự mang hành lý của cô xuống.
Mẹ quát:
- Không được mang… Nó không ở đây, đừng dỡ xuống.
Chu Hường gào lên:
- Chú cứ mang xuống cho cháu… Nhà này mua bằng tiền của con… mẹ đừng hòng đuổi con.
- Tiền của mày tao vay, khi nào có tao trả. Nhà đứng tên em mày, mày không có phần.
- Con cứ ở. Mẹ quá đáng vừa thôi. Nhà này con nhất định phải lấy một nửa. Chu Vĩnh có chân có tay, làm ra tiền mà mua nhà. Làm gì có chuyện tự ý lấy tiền của chị gái mua nhà cho em trai. Con chưa lo nổi thân con, không lo được cho nó. Nó không đi học đại học thì phải đi làm mà kiếm tiền chứ? Mẹ bòn tiền con nuôi nó ăn chơi à?
- Mày… tiền mày gửi về coi như trả hiếu cho tao.
Chu Hường tức đến nỗi muốn ói ra máu:
- Được! Nếu mẹ đã nói vậy, con không đề cập đến 5 năm tiền chu cấp. Con chỉ đòi 500 triệu đã gửi mẹ. Khi nào mẹ trả đủ 500 triệu thì con dọn đi chỗ khác.
Nói rồi cô dứt khoát xách vali vào nhà.
Mẹ cô chạy qua chạy lại cản:
- Không được… Mày tai tiếng đầy mình, cút đi chỗ khác. Hàng xóm cười vào mặt tao.
- Mẹ muốn con cút, trả luôn 500 triệu cho con.
- Tao không có tiền.
- Không có thì con ở đây. Đời nào có chuyện dễ dàng như thế. Đã không có tiền, lấy trộm tiền của con mà còn muốn làm theo ý mình à? Thằng Chu Vĩnh định lấy đứa nào, con cái nhà ai? Coi chừng con đến tận nhà thông gia mách họ…
Mẹ cô câm nín, mặt tím lịm, tức tối nhìn Chu Hường khiêng đồ vào nhà.
Cô chiếm một phòng nhỏ trên tầng 3, vốn không có người dùng.