Chu Hường nhếch mép cười, máu trào ra ộc ộc khiến cô không nói được.
Giả Huyền My lôi kéo Phùng Trúc Linh bỏ đi, sợ có người qua đường nhìn thấy.
Chu Hường bị bỏ lại giữa vũng máu, sự sống rời khỏi cơ thể từng giây từng phút.
Cô hận…
Không cam tâm…
Giá như thời gian quay lại…
Ước gì có thể làm lại từ đầu.
Cô không muốn chết oan ức kiểu này.
Hận Phùng Trúc Linh, hận Giả Huyền My, hận Lỗ Châu Cường…
Trên hết, cô hận chính mình ngu xuẩn.
Ngoài kia có rất nhiều người yêu thương cô.
Đàn anh nhát gan Bành Khoa thích cô, vô tình rước hoạ sát thân về cho cô.
Lỗ Châu Cường thích cô, chèn ép cô đến không ra hình người chỉ vì muốn cô trở thành vợ. Tình yêu không sai, cách thức sai. Sau khi cô chết, có lẽ ông ta sẽ hối hận lắm.
Tứ ca yêu cô nhưng không biết sát tâm của Phùng Trúc Linh, gián tiếp giết cô vì để Phùng Trúc Linh biết sự chung tình hiếm có.
Còn nữa… chị Tiếu Tiếu cũng thích cô… Có lẽ phú bà là người duy nhất không mang hoạ cho cô.
Tại sao một người được nhiều người yêu thích như cô lại phải chết thảm thế này?
Chu Hường không cam tâm…
Hận!
Cảnh vật trước mắt nhạt nhoà dần.
Âm thanh trở nên xa xăm.
Thời gian chỉ còn là khái niệm.
Hai chiếc xe ô tô đen phóng vọt tới, phanh kít lại. Địch Nghệ lao ra khỏi xe, kinh hãi quỳ xuống vũng máu, trợn mắt nhìn thảm trạng của Chu Hường.
Khuôn mặt hắn xuất hiện trong tầm nhìn, tâm trí lơ mơ của Chu Hường tỉnh táo lại một chút. Giống như hồi quang phản chiếu, cô mở miệng cố gắng nói chuyện.
Âm thanh không phát ra nhưng máu ộc ra.
Mắt Địch Nghệ đỏ ngầu hung ác, quay đầu gào lên với đám thuộc hạ:
- Gọi cấp cứu… Mau… gọi cấp cứu…
Không kịp nữa rồi.
Không tên thuộc hạ nào nhúc nhích. Họ đều biết Chu Hường sắp chết.
Từ bụng trở xuống đã nát bét, thần linh cũng không cứu được.
Địch Nghệ phát rồ:
- Chúng mày điếc à? Tao bảo gọi cấp cứu… mau gọi…
Chu Hường ho ra máu.
Địch Nghệ rít lên:
- Cố cầm cự… Không được chết. Tôi không cho phép…
Chu Hường khẽ nhếch mép muốn cười nhưng không cười nổi, chỉ có máu tràn ra.
Mắt Địch Nghệ đỏ ngầu, long sòng sọc, bão tố cuộn trào bên trong.
Hơi thở của Chu Hường yếu dần, đồng tử dại ra.
- Không…
Địch Nghệ gào lên, một giọt nước mắt rơi tách xuống mặt cô.
Chu Hường trút hơi thở cuối cùng, chết không nhắm mắt.
Giả Huyền My lôi kéo Phùng Trúc Linh bỏ đi, sợ có người qua đường nhìn thấy.
Chu Hường bị bỏ lại giữa vũng máu, sự sống rời khỏi cơ thể từng giây từng phút.
Cô hận…
Không cam tâm…
Giá như thời gian quay lại…
Ước gì có thể làm lại từ đầu.
Cô không muốn chết oan ức kiểu này.
Hận Phùng Trúc Linh, hận Giả Huyền My, hận Lỗ Châu Cường…
Trên hết, cô hận chính mình ngu xuẩn.
Ngoài kia có rất nhiều người yêu thương cô.
Đàn anh nhát gan Bành Khoa thích cô, vô tình rước hoạ sát thân về cho cô.
Lỗ Châu Cường thích cô, chèn ép cô đến không ra hình người chỉ vì muốn cô trở thành vợ. Tình yêu không sai, cách thức sai. Sau khi cô chết, có lẽ ông ta sẽ hối hận lắm.
Tứ ca yêu cô nhưng không biết sát tâm của Phùng Trúc Linh, gián tiếp giết cô vì để Phùng Trúc Linh biết sự chung tình hiếm có.
Còn nữa… chị Tiếu Tiếu cũng thích cô… Có lẽ phú bà là người duy nhất không mang hoạ cho cô.
Tại sao một người được nhiều người yêu thích như cô lại phải chết thảm thế này?
Chu Hường không cam tâm…
Hận!
Cảnh vật trước mắt nhạt nhoà dần.
Âm thanh trở nên xa xăm.
Thời gian chỉ còn là khái niệm.
Hai chiếc xe ô tô đen phóng vọt tới, phanh kít lại. Địch Nghệ lao ra khỏi xe, kinh hãi quỳ xuống vũng máu, trợn mắt nhìn thảm trạng của Chu Hường.
Khuôn mặt hắn xuất hiện trong tầm nhìn, tâm trí lơ mơ của Chu Hường tỉnh táo lại một chút. Giống như hồi quang phản chiếu, cô mở miệng cố gắng nói chuyện.
Âm thanh không phát ra nhưng máu ộc ra.
Mắt Địch Nghệ đỏ ngầu hung ác, quay đầu gào lên với đám thuộc hạ:
- Gọi cấp cứu… Mau… gọi cấp cứu…
Không kịp nữa rồi.
Không tên thuộc hạ nào nhúc nhích. Họ đều biết Chu Hường sắp chết.
Từ bụng trở xuống đã nát bét, thần linh cũng không cứu được.
Địch Nghệ phát rồ:
- Chúng mày điếc à? Tao bảo gọi cấp cứu… mau gọi…
Chu Hường ho ra máu.
Địch Nghệ rít lên:
- Cố cầm cự… Không được chết. Tôi không cho phép…
Chu Hường khẽ nhếch mép muốn cười nhưng không cười nổi, chỉ có máu tràn ra.
Mắt Địch Nghệ đỏ ngầu, long sòng sọc, bão tố cuộn trào bên trong.
Hơi thở của Chu Hường yếu dần, đồng tử dại ra.
- Không…
Địch Nghệ gào lên, một giọt nước mắt rơi tách xuống mặt cô.
Chu Hường trút hơi thở cuối cùng, chết không nhắm mắt.