- Tôi… tôi lên lấy hành lý.
Chu Hường loạng choạng đứng đậy, chạy trối chết lên nhà ôm lọ thuỷ tinh đựng sao, thở hổn hển một hồi vẫn không bình tĩnh lại được.
Cô nhìn ra cửa sổ, thực sự muốn bỏ trốn lần nữa.
Thế nhưng cảm giác bánh xe nghiến qua bụng khiến cô không dám lặp lại sai lầm, nỗi căm hận bùng lên đồng thời một tia toan tính len lỏi trong tim.
Hắc bang Lỗ gia – Lỗ Bang – không phải tổ chức hữu danh vô thực. Địch Nghệ ngang nhiên mang súng theo người, nguy hiểm với kẻ địch nhưng an toàn với đồng minh. Nếu cô nấp sau lưng hắn…
Không không không…
Không thể trông chờ vào kẻ khác. Không thể đặt niềm tin vào bất cứ ai.
Nếu cô cũng mạnh mẽ, lợi hại như hắn, Phùng Trúc Linh là cái đinh gì?
Suy nghĩ này vừa nhen nhóm đã khiến toàn thân Chu Hường hưng phấn bừng bừng. Càng hận Phùng Trúc Linh và Giả Huyền My bao nhiêu, cô càng khao khát trở nên mạnh mẽ bấy nhiêu.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Nếu cô có thể trở thành một trong số những đại ca của Lỗ Bang, đời cô sẽ sang trang mới.
Có tiền, có quyền, có vũ lực…
Tay cô run lên, pháo hoa nổ lụp bụp trong đầu.
Chu Hường bỏ lọ đựng sao vào balo, khoác lên vai, mở cửa phòng như mở ra tương lai mới của cuộc đời mới.
Khép lại quá khứ yếu đuối ngây ngô; bỏ ngu xuẩn, cả tin, cả nể… sau lưng. Cô đường hoàng xuống nhà, nung nấu khao khát trả thù cháy bỏng.
Phùng Trúc Linh, Giả Huyền My… Hãy đợi đấy!
…
Biệt phủ Lỗ gia…
Tường cao chót vót, diện tích không tưởng.
Lỗ gia sở hữu cả một quả đồi thấp phía tây Mãn Châu, xây tường vây kín lại. Nhìn từ xa cứ tưởng doanh trại quân đội hoặc nhà tù. Đi qua cổng, lái xe thêm mười lăm phút lên đồi mới thấy lác đác những căn biệt thự ba tầng giống hệt nhau nằm trên sườn đồi.
Căn nào cũng giống căn nào, từ màu sắc đến kết cấu, từ hoa cỏ trang trí đến xích đu trong vườn. Mới nhìn không thể phân biệt được căn nào với căn nào.
Chu Hường tròn mắt dán mặt vào kín hông nhìn các căn biệt thự lướt qua.
Địch Nghệ nhắc:
- Vẻ mặt.
Chu Hường liếc tài xế, cố điều chỉnh lại, lẩm bẩm:
- Xuống xe tôi sẽ…
- Không được. Mọi lúc, mọi nơi.
Chu Hường bực bội ngồi thẳng lưng, đặt tay lên đùi, làm mặt lạnh, còn tặng Địch Nghệ một cái lườm toé lửa trước khi vào vai cao quý, vân đạm phong khinh.
Xe chạy lên gần đỉnh đồi thì rẽ ngang sang một con đường rộng thênh thang tràn ngập sắc hoa. Kiến trúc các biệt thự đột ngột thay đổi sang dạng khác.
Chu Hường không dám hỏi, chỉ liếc nhìn, cảm thán.
Lỗ Bang… Lỗ gia… thì ra hoành tráng kinh khủng như vậy.
Người Lỗ gia sống cả trên quả đồi này, một mình một thế giới, có vũ trang, tự bảo vệ, giống như một vương quốc riêng.
Quá sức tưởng tượng.
Xe đột ngột dừng lại trước một cánh cổng sắt to vật vã. Cổng cọt kẹt mở ra Chu Hường mới biết bên kia có một căn biệt thự. Nãy giờ cô còn tưởng xe đang chạy dọc tường bao.
Chiếc xe tiến vào sân.
Mấy chục người cao lớn lực lưỡng, mặc vest đen nghiêm trang rầm rập chạy ra, xếp thành hai hàng dài từ sân vào đến cửa biệt thự. Thế trận quá hoành tráng khiến Chu Hường sốc đơ.
Xe dừng trong sân, Địch Nghệ xuống trước, mở cửa cho cô, cúi đầu cung kính:
- Mời mợ hai xuống xe.
Chu Hường trợn trắng mắt.
Cô là diễn viên hay hắn là diễn viên?
Sao thay đổi thái độ nhanh vậy.
Hít một hơi sâu, Chu Hường bước xuống xe.
Địch Nghệ kính cẩn làm hiệu: mời.
Chu Hường thoáng bối rối nhưng vẫn phải nuốt sợ hãi và kinh ngạc xuống, làm ra vẻ kiêu ngạo và hờ hững, bước đi giữa hai hàng toàn những tên giang hồ mặt sắt. Địch Nghệ và đám thuộc hạ theo sát phía sau.
Đám người chào đón đồng loạt cúi đầu, hô vang:
- Mợ hai.
Chu Hường hít khí, tí nữa bắn tim ra ngoài, thở ra từ từ, ngẩng cao đầu.
Cảm giác như đang được đám đầu trâu mặt ngựa nghênh đón vào điện Diêm Vương.
Chu Hường loạng choạng đứng đậy, chạy trối chết lên nhà ôm lọ thuỷ tinh đựng sao, thở hổn hển một hồi vẫn không bình tĩnh lại được.
Cô nhìn ra cửa sổ, thực sự muốn bỏ trốn lần nữa.
Thế nhưng cảm giác bánh xe nghiến qua bụng khiến cô không dám lặp lại sai lầm, nỗi căm hận bùng lên đồng thời một tia toan tính len lỏi trong tim.
Hắc bang Lỗ gia – Lỗ Bang – không phải tổ chức hữu danh vô thực. Địch Nghệ ngang nhiên mang súng theo người, nguy hiểm với kẻ địch nhưng an toàn với đồng minh. Nếu cô nấp sau lưng hắn…
Không không không…
Không thể trông chờ vào kẻ khác. Không thể đặt niềm tin vào bất cứ ai.
Nếu cô cũng mạnh mẽ, lợi hại như hắn, Phùng Trúc Linh là cái đinh gì?
Suy nghĩ này vừa nhen nhóm đã khiến toàn thân Chu Hường hưng phấn bừng bừng. Càng hận Phùng Trúc Linh và Giả Huyền My bao nhiêu, cô càng khao khát trở nên mạnh mẽ bấy nhiêu.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Nếu cô có thể trở thành một trong số những đại ca của Lỗ Bang, đời cô sẽ sang trang mới.
Có tiền, có quyền, có vũ lực…
Tay cô run lên, pháo hoa nổ lụp bụp trong đầu.
Chu Hường bỏ lọ đựng sao vào balo, khoác lên vai, mở cửa phòng như mở ra tương lai mới của cuộc đời mới.
Khép lại quá khứ yếu đuối ngây ngô; bỏ ngu xuẩn, cả tin, cả nể… sau lưng. Cô đường hoàng xuống nhà, nung nấu khao khát trả thù cháy bỏng.
Phùng Trúc Linh, Giả Huyền My… Hãy đợi đấy!
…
Biệt phủ Lỗ gia…
Tường cao chót vót, diện tích không tưởng.
Lỗ gia sở hữu cả một quả đồi thấp phía tây Mãn Châu, xây tường vây kín lại. Nhìn từ xa cứ tưởng doanh trại quân đội hoặc nhà tù. Đi qua cổng, lái xe thêm mười lăm phút lên đồi mới thấy lác đác những căn biệt thự ba tầng giống hệt nhau nằm trên sườn đồi.
Căn nào cũng giống căn nào, từ màu sắc đến kết cấu, từ hoa cỏ trang trí đến xích đu trong vườn. Mới nhìn không thể phân biệt được căn nào với căn nào.
Chu Hường tròn mắt dán mặt vào kín hông nhìn các căn biệt thự lướt qua.
Địch Nghệ nhắc:
- Vẻ mặt.
Chu Hường liếc tài xế, cố điều chỉnh lại, lẩm bẩm:
- Xuống xe tôi sẽ…
- Không được. Mọi lúc, mọi nơi.
Chu Hường bực bội ngồi thẳng lưng, đặt tay lên đùi, làm mặt lạnh, còn tặng Địch Nghệ một cái lườm toé lửa trước khi vào vai cao quý, vân đạm phong khinh.
Xe chạy lên gần đỉnh đồi thì rẽ ngang sang một con đường rộng thênh thang tràn ngập sắc hoa. Kiến trúc các biệt thự đột ngột thay đổi sang dạng khác.
Chu Hường không dám hỏi, chỉ liếc nhìn, cảm thán.
Lỗ Bang… Lỗ gia… thì ra hoành tráng kinh khủng như vậy.
Người Lỗ gia sống cả trên quả đồi này, một mình một thế giới, có vũ trang, tự bảo vệ, giống như một vương quốc riêng.
Quá sức tưởng tượng.
Xe đột ngột dừng lại trước một cánh cổng sắt to vật vã. Cổng cọt kẹt mở ra Chu Hường mới biết bên kia có một căn biệt thự. Nãy giờ cô còn tưởng xe đang chạy dọc tường bao.
Chiếc xe tiến vào sân.
Mấy chục người cao lớn lực lưỡng, mặc vest đen nghiêm trang rầm rập chạy ra, xếp thành hai hàng dài từ sân vào đến cửa biệt thự. Thế trận quá hoành tráng khiến Chu Hường sốc đơ.
Xe dừng trong sân, Địch Nghệ xuống trước, mở cửa cho cô, cúi đầu cung kính:
- Mời mợ hai xuống xe.
Chu Hường trợn trắng mắt.
Cô là diễn viên hay hắn là diễn viên?
Sao thay đổi thái độ nhanh vậy.
Hít một hơi sâu, Chu Hường bước xuống xe.
Địch Nghệ kính cẩn làm hiệu: mời.
Chu Hường thoáng bối rối nhưng vẫn phải nuốt sợ hãi và kinh ngạc xuống, làm ra vẻ kiêu ngạo và hờ hững, bước đi giữa hai hàng toàn những tên giang hồ mặt sắt. Địch Nghệ và đám thuộc hạ theo sát phía sau.
Đám người chào đón đồng loạt cúi đầu, hô vang:
- Mợ hai.
Chu Hường hít khí, tí nữa bắn tim ra ngoài, thở ra từ từ, ngẩng cao đầu.
Cảm giác như đang được đám đầu trâu mặt ngựa nghênh đón vào điện Diêm Vương.