• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hường nén giận hỏi dò:

- Nhưng các vai của tôi đều là vai phụ, cô cần gì tranh đoạn dẫm đạp? Năm ngoái cô cướp 3 vai, năm nay cô đóng chính trong phim khác còn tiếp tục cướp nữa à? Tôi không hiểu…

- Vì tôi chướng mắt cô. Loại xấu xí như cô đáng ra không được tồn tại ở giới giải trí này. – Phùng Trúc Linh rít lên, mắt toé lửa. – Ngày nào cô chưa cút khỏi giới, ngày đó tôi còn cướp vai.

Cút khỏi giới?

Không thể.

Cô chỉ có mỗi năng khiếu này để kiếm cơm, nếu bỏ, cô biết làm gì?

Chu Hường lắc đầu:

- Tôi sẽ không bỏ diễn. Dù phải diễn vai phụ suốt đời tôi cũng không bỏ. Phải có người đóng vai phụ như tôi thì mới thành một bộ phim chứ. Chẳng lẽ trong phim chỉ toàn diễn viên chính. Phùng tiểu thư, dù tôi xấu hơn cô nhưng đối với diễn xuất, tôi hoàn toàn nghiêm túc, không như cô…

- Thôi đi. Chướng tai. – Phùng Trúc Linh quát. – Cô không biết soi gương à? Với khuôn mặt đó mà dám đi làm diễn viên. Đừng hòng.

Chu Hường cố tình khiêu khích:

- Tôi không tin cô cướp được hết tất cả các vai phụ trên đời. Kiểu gì cũng có đường sống cho tôi. Trong lúc cô đóng phim này, tôi sẽ đi casting vai khác.

- Đồ lỳ lợm. Đã thế tôi sẽ khiến cô mất hết vai, cả đời này không dám ngóc đầu lên, không đạo diễn nào dám nhận.

- Rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với cô? – Chu Hường tung ra câu mấu chốt.



Phùng Trúc Linh đang tức điên, lập tức phun ra:

- Loại hồ ly chuyên đi câu đàn ông như mày không nhớ nổi số đàn ông mà mình câu sao?

Liên quan đến đàn ông.

Có hiểu lầm gì rồi.

- Tôi không câu đàn ông nào hết.

- Nói láo. – Phùng Trúc Linh hét toáng, mặt đỏ bừng, mắt long sòng sọc, chỉ tay vào Chu Hường. – Mày câu dẫn Tứ ca của tao… Đừng giả vờ thanh cao. Đã đánh đĩ còn muốn lập miếu thờ.

- Tứ ca? Tôi không biết Tứ ca nào cả.

Phùng Trúc Linh hùng hổ bước tới, tát vào mặt Chu Hường:

- Con điếm này… Tao nhịn mày lâu rồi, hôm nay đã lật bài ngửa, tao nói cho mà biết… Khôn hồn tránh xa Tứ ca của tao ra. Bọn tao có hôn ước từ bé, tại mày mà anh ấy hờ hững với tao. Coi chừng tao cho mày thân tàn ma dại.

Tự nhiên bị đánh Chu Hường vừa oan vừa tức, cao giọng:

- Cô điên à? Tôi không biết Tứ ca nào cả, cũng không câu dẫn ai. Tên thật của anh ta là gì?

- Đừng giả vờ. Mày nhận hoa và quà anh ấy tặng, còn chụp ảnh đăng lên trang cá nhân cảm ơn này khác…

- Cô có nhầm không vậy? Diễn viên nào mà không có vài ba fan trung thành. Tôi diễn lâu như vậy cũng có fan theo dõi, tặng hoa tặng quà chứ. Nếu Tứ ca của cô tặng quà như fan, làm sao tôi từ chối được. Thế mà gọi là câu dẫn à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK