Chu Hường dùng toàn bộ hơi tàn, lắp bắp:
- Tại… tại sao?
Phùng Trúc Linh nhếch mép cười:
- Tại sao ấy hả? Vì mày cướp Tứ ca của tao. Mày bị tai tiếng vào khách sạn với đạo diễn, Tứ ca phớt lờ, vẫn tiếp tục thích mày. Mày bị hãm hiếp không thành, Tứ ca phớt lờ… Đến khi bọn tao bỏ thuốc để mày phát rồ giữa bữa tiệc, bị dân tình xúm vào quay phim chụp ảnh đăng lên mạng, Tứ ca trực tiếp chứng kiến mà vẫn chỉ chăm chăm lo lắng cho mày, không hề bài xích… Mày nghĩ tao chịu nổi không?
Phùng Trúc Linh hét lên, mặt trợn trừng đỏ ngầu:
- Đến lượt tao… tao phát rồ. Mày là cái thá gì? Mày không xứng với Tứ ca, mày không xứng làm đối thủ của tao. Mày ngu như bò, thả mồi là cắn, hại lần nào thành công lần đó…
Tai Chu Hường ù đi, đầu óc không còn tỉnh táo vì chảy quá nhiều máu, vì nội tạng đã dập nát hết, vì đau đớn…
Thì ra…
Giả Huyền My cấu kết với Phùng Trúc Linh hại cô. Ả cố tình giới thiệu cô cho đạo diễn Ngoã Phi, đưa cô vào tròng để lão hạ thuốc cưỡng hiếp. Vì sao?
Có lẽ vì Bành Khoa.
Chu Hường yếu đến nỗi không thể hỏi được.
Cô không hề làm gì hại đến Giả Huyền My, thậm chí đối xử rất tốt với cô ta. Nhưng bởi vì Bành Khoa đối xử tốt với cô nên…
Phùng Trúc Linh thấy Chu Hường cứ nhìn Giả Huyền My thì cười khẩy cao giọng:
- Không cần thắc mắc. Nó và tao chung quản lý, từ lâu đã đứng cùng một phe. Mày câu dẫn Tứ ca của tao rồi còn đong đưa liếc mắt tán tỉnh Bành Khoa của nó. Đồ điếm thối mồm. Chính nó đã bảo tao liên hệ với đạo diễn Ngoã Phi, xúi lão bỏ thuốc mày. Cũng là nó nảy ra ý tưởng hạ thuốc kích thích mày trong bữa tiệc. May quá, tên ngốc Bành Khoa vừa thấy mày đã vẫy đuôi chạy tới chạy lui bưng rượu rót nước, vô tình tiếp tay cho bọn tao…
Phùng Trúc Linh ngừng cười, hằn học:
- Nhưng bao công sức hãm hại mày đều đổ sông đổ bể. Tứ ca không quan tâm… Vẫn một lòng hướng về mày…
- Cho nên… - Chu Hường lắp bắp không thành tiếng, máu ộc ra từ miệng.
Cho nên ả đâm chết cô?
- Mày đáng chết. Chỉ cần mày chết đi, Tứ ca sẽ là của tao. Bành Khoa cũng chết tâm…
Chu Hường muốn cười, muốn khóc, muốn nguyền rủa hai ả đàn bà thâm hiểm độc ác phát rồ vì tình.
Không có được trái tim người mình yêu thì ra tay giết người…
Bành Khoa đẹp trai, tốt bụng, sáng sủa… không thiếu gái theo. Giả Huyền My giết được cô cũng chưa chắc có được Bành Khoa. Còn cả đống người xinh đẹp thích anh.
Còn Tứ ca… Theo lời của Phùng Trúc Linh, vị thiếu gia này rất chung tình. Nếu đã thích cô đến nỗi không màng tất cả scandal lớn nhỏ, một lòng lo cho cô thì dù cô chết Phùng Trúc Linh cũng không có được anh ta.
- Tại… tại sao?
Phùng Trúc Linh nhếch mép cười:
- Tại sao ấy hả? Vì mày cướp Tứ ca của tao. Mày bị tai tiếng vào khách sạn với đạo diễn, Tứ ca phớt lờ, vẫn tiếp tục thích mày. Mày bị hãm hiếp không thành, Tứ ca phớt lờ… Đến khi bọn tao bỏ thuốc để mày phát rồ giữa bữa tiệc, bị dân tình xúm vào quay phim chụp ảnh đăng lên mạng, Tứ ca trực tiếp chứng kiến mà vẫn chỉ chăm chăm lo lắng cho mày, không hề bài xích… Mày nghĩ tao chịu nổi không?
Phùng Trúc Linh hét lên, mặt trợn trừng đỏ ngầu:
- Đến lượt tao… tao phát rồ. Mày là cái thá gì? Mày không xứng với Tứ ca, mày không xứng làm đối thủ của tao. Mày ngu như bò, thả mồi là cắn, hại lần nào thành công lần đó…
Tai Chu Hường ù đi, đầu óc không còn tỉnh táo vì chảy quá nhiều máu, vì nội tạng đã dập nát hết, vì đau đớn…
Thì ra…
Giả Huyền My cấu kết với Phùng Trúc Linh hại cô. Ả cố tình giới thiệu cô cho đạo diễn Ngoã Phi, đưa cô vào tròng để lão hạ thuốc cưỡng hiếp. Vì sao?
Có lẽ vì Bành Khoa.
Chu Hường yếu đến nỗi không thể hỏi được.
Cô không hề làm gì hại đến Giả Huyền My, thậm chí đối xử rất tốt với cô ta. Nhưng bởi vì Bành Khoa đối xử tốt với cô nên…
Phùng Trúc Linh thấy Chu Hường cứ nhìn Giả Huyền My thì cười khẩy cao giọng:
- Không cần thắc mắc. Nó và tao chung quản lý, từ lâu đã đứng cùng một phe. Mày câu dẫn Tứ ca của tao rồi còn đong đưa liếc mắt tán tỉnh Bành Khoa của nó. Đồ điếm thối mồm. Chính nó đã bảo tao liên hệ với đạo diễn Ngoã Phi, xúi lão bỏ thuốc mày. Cũng là nó nảy ra ý tưởng hạ thuốc kích thích mày trong bữa tiệc. May quá, tên ngốc Bành Khoa vừa thấy mày đã vẫy đuôi chạy tới chạy lui bưng rượu rót nước, vô tình tiếp tay cho bọn tao…
Phùng Trúc Linh ngừng cười, hằn học:
- Nhưng bao công sức hãm hại mày đều đổ sông đổ bể. Tứ ca không quan tâm… Vẫn một lòng hướng về mày…
- Cho nên… - Chu Hường lắp bắp không thành tiếng, máu ộc ra từ miệng.
Cho nên ả đâm chết cô?
- Mày đáng chết. Chỉ cần mày chết đi, Tứ ca sẽ là của tao. Bành Khoa cũng chết tâm…
Chu Hường muốn cười, muốn khóc, muốn nguyền rủa hai ả đàn bà thâm hiểm độc ác phát rồ vì tình.
Không có được trái tim người mình yêu thì ra tay giết người…
Bành Khoa đẹp trai, tốt bụng, sáng sủa… không thiếu gái theo. Giả Huyền My giết được cô cũng chưa chắc có được Bành Khoa. Còn cả đống người xinh đẹp thích anh.
Còn Tứ ca… Theo lời của Phùng Trúc Linh, vị thiếu gia này rất chung tình. Nếu đã thích cô đến nỗi không màng tất cả scandal lớn nhỏ, một lòng lo cho cô thì dù cô chết Phùng Trúc Linh cũng không có được anh ta.