• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Keng…

Keng…

Keng…

Ba tiếng gõ ngân vang trong không gian đen đặc.

Những đốm lửa xanh lè như ma trơi thình lình xuất hiện, bay qua bay lại, phát ra tiếng rít gào ai oán.

Chu Hường muốn nhập vào đó nhưng bị một bàn tay vô hình tóm lấy, xích chặt chân tay, ném xuống vực.

Cô rơi xuống, la hét thảm thiết…

- Á…

Chu Hường hét lên, vùng dậy thở hồng hộc vì ác mộng.

Cô đang ở trên giường, trong căn phòng ở nhà mới của mẹ.

Ngồi một lúc cô mới định thần được, ký ức tràn về như thác lũ. Cô kinh hãi tung chăn sờ từ bụng xuống chân mình.

Còn nguyên.

Cô đã chết rồi cơ mà?



Tại sao giờ lại nằm trong phòng?

Tại sao thân thể không chút xây xước?

Chẳng lẽ những ký ức kia chỉ là một phần của cơn ác mộng?

Chu Hường tự tát vào mặt mình.

Đau…

Không phải mơ. Bây giờ không mơ, trước đó cũng không mơ. Đau đớn khi bị bánh xe nghiến qua người không hề giả. Cảm giác sự sống rút khỏi thân thể cũng là thật.

Cô đã chết.

Chu Hường vùng dậy bật điện, soi gương.

Nhìn lại cô là một khuôn mặt kinh hãi thất thố, tái mét như tàu lá.

Cô véo mình mấy lần, sờ soạn chân và bụng một lượt, vồ lấy điện thoại xem ngày giờ, ngơ ngác nhận ra đây chính là đêm hôm qua.

Nhưng ngày hôm qua đã qua rồi, sao có thể quay lại được?

Cô đã chết rồi, sao giờ còn ngồi đây?

Chu Hường đi qua đi lại trong phòng, cố gắng đào bới xem điện thoại có sai ngày tháng không, trí nhớ cô có vấn đề gì, có phải cô bị điên và tưởng tượng ra cái chết của mình không.



Nhưng mọi ký ức chân thực đến từng chi tiết, rõ ràng không phải mơ.

Cô đã chết và trọng sinh, sống lại đêm hôm trước ngày chết của mình.

Hiện tại là 11 giờ 39 phút…

Nếu quả thực Chu Hường trọng sinh, thời gian đảo ngược, ngày mai Địch Nghệ sẽ mang người đến đón cô về Lỗ gia.

Chu Hường thở hổn hển, mồ hôi vã như tắm, đi qua đi lại trong phòng mấy tiếng đồng hồ mới hồi thần.

Cô mở ba lô lấy lọ sao mà chị Tiếu Tiếu tặng, ôm chặt trong lòng, ngồi nhìn ra cửa sổ.

Nếu quả thực cô đã chết và trọng sinh, đây là cơ hội làm lại cuộc đời. Cô phải tìm cách sống sót.

Không thể để Phùng Trúc Linh có cơ hội hạ sát, không được chạy tới con đường đó, không được xuống khỏi taxi ở đoạn đó, không được lên chiếc taxi đó… Đồng nghĩa với việc không được chạy khỏi nhà.

Nếu mọi chuyện chỉ là một giấc mơ để cảnh báo cô về cái chết trước mắt, càng không được làm giống như những gì cô đã làm. Không được chạy khỏi nhà…

Cô cứng đầu không chịu chấp nhận làm người tình của Lỗ Châu Cường, cứng miệng nói rằng dù có chết cũng không khuất phục nhưng nếu biết trước phải chọn giữa ông ta và cái chết, chắc chắn cô sẽ chọn Lỗ Châu Cường. Ở bên cạnh ông ta, dù sướng hay khổ, dù thoải mái hay bị ức chế tâm lý, ít ra vẫn được sống.

Trốn khỏi ông ta, va vào Phùng Trúc Linh bên ngoài chỉ có đường chết.

Phùng Trúc Linh nói cô rất ngu xuẩn.

Đúng vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK