• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ trợn mắt rít lên:

- Đồ điếm… Trông có đến nỗi nào đâu mà dám giật chồng bà… Đi chết đi…

Bà ta nhảy bổ vào túm tóc Chu Hường giật lấy giật để, bộ dạng hung thần ác sát, chẳng còn chút cao quý nào. Chu Hường hét thất thanh kinh sợ:

- Không… cháu bị oan… Buông ra…

Cô cố vùng vẫy.

Người phụ nữ buông một tay khỏi tóc, tát tới tấp vào đầu vào mặt cô:

- Oan này… Oan này… Mày một mình vào tận phòng khách sạn của lão Nguỵ… Này thì oan… Mày không có vai diễn, thèm đóng phim đến phát rồ rồi hả?

Bà ta điên cuồng vừa dứt tóc vừa tát Chu Hường.

Cô đau quá, giằng ra không được, đưa tay che đầu, gào lên:

- Cháu đến thử vai… Cô về hỏi đạo diễn Nguỵ đi.



- Chúng mày tưởng tao là đồ ngu hả? Đi đánh đĩ, đi ngoại tình hỏi có nói thật không? Bị chụp tận nơi còn già mồm cãi láo.

- Bao giờ chụp tận giường hãy nói… Cô buông ra, cháu còn trinh đấy. Tới bệnh viện giám định luôn bây giờ…

Tiếng hét cao chói lói của Chu Hường khiến Nguỵ phu nhân dừng tay, trợn mắt:

- Cái gì? Mày… Nói láo.

Chu Hường nhân cơ hội bà ta sơ hở, hất bà ta ra, lùi lại thở hổn hển, vuốt ngược tóc về phía sau, gào lên:

- Đồ quỷ già… Tôi còn trinh… tôi chưa từng có bạn trai nữa kìa. Màng trinh của tôi là hàng thật, không phải hàng vá chằng vá đụp như mấy con gái gọi cao cấp… Mà chuyện mới tối hôm kia, muốn vá cũng không vá nhanh thế được… Đi, tôi với bà tới bệnh viện…

Nguỵ phu nhân sững sờ nhìn vẻ mặt điên cuồng vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu ngấm nước đầy uất ức của Chu Hường, lắp bắp:

- Nhưng… nhưng mà… Trúc Linh nói mày toàn ngủ với các đạo diễn để xin vai…

Trúc Linh?

Phùng Trúc Linh?

Lại à ả.



Chu Hường cười gằn mấy tiếng:

- Phùng Trúc Linh chuyên cướp vai của tôi…

Động tĩnh ầm ĩ khiến những người ở cùng ký túc xá chạy tới ngó nghiêng xem trò vui. Không ai có ý định vào can ngăn hoặc hỏi thăm Chu Hường, cũng không ai nói lời công đạo. Bọn họ đều mang tư thế hóng hớt, soi mói chuyện đời tư của người khác, vui mừng khi người gặp hoạ.

Chu Hường càng gặp chuyện không may họ càng mừng vì bớt một đối thủ.

Cô vừa đau vừa tức, chỉ tay đuổi người:

- Ra khỏi nhà tôi ngay… Ra…

Nguỵ phu nhân bị đuổi, tức giận trừng mắt cảnh cáo, không chịu nhận mình sai nhưng cũng đuối lý và nghi hoặc nên giậm chân bỏ đi.

Chu Hường sập cửa, ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển, cả người run bần bật, nước mắt túa ra.

Cô sợ hãi, oà khóc.

Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK