Bọn côn đồ dừng tay, nhất loạt nhìn về phía Chu Hường.
Cô tức nghẹn, quát lên:
- Con không có. Mẹ bán nhà đi mà trả.
- Không có thì vay. Mày định để bọn nó chặt tay mẹ mày à?
- Bảo Chu Vĩnh vay đi. Mẹ lấy tiền của con mua nhà cho nó, giờ mẹ gặp nạn, nó phải đứng ra giải quyết.
Chu Vĩnh nghe nhắc đến mình, run như cầy sấy nấp sau cửa.
Tống Ảnh hét:
- Em mày suốt ngày ở nhà chơi game, quen biết ai mà vay. Mày làm diễn viên nhiều năm, chắc chắn quen rất nhiều người giàu. Đi vay trả nợ cho tao.
Chu Hường cạn lời, không ngờ mẹ mình thiên vị kinh khủng, quá quắt quá thể. Cô lắc đầu:
- Con không vay được. Mẹ đánh bạc làm gì? Rảnh rỗi không đi làm kiếm tiền, còn vay nợ lãi đánh bạc. Mẹ tự làm tự chịu đi.
- Mày nỡ để mẹ bị chặt tay à?
- Chu Vĩnh nỡ thì con cũng nỡ. – Chu Hường nói cứng.
Cô biết bọn côn đồ chỉ doạ thế thôi chứ không dám chặt tay người ta thật.
Tống Ảnh gào như lợn chọc tiết:
- Bớ người ta… Đến đây mà xem thứ con gái bạc bẽo. Nuôi cho khôn lớn, giờ nó ôm tiền ăn sung mặc sướng để mẹ nó bị nạn thế này đây…
- Chu Vĩnh cũng một tay mẹ nuôi cho khôn lớn, còn chưa báo hiếu mẹ được ngày nào, suốt ngày ăn bám kia kìa. Sao mẹ không kêu nó trả đi…
- Nó không có tiền.
- Con cũng không có tiền. – Chu Hường hét lên khiến tất cả giật thót mình.
Đám côn đồ trợn mắt nhìn. Tống Ảnh bị tiếng hét cao chói lói khác thường doạ cho nín bặt.
Bao nhiêu uất ức trào lên, Chu Hường quát vào mặt mấy thằng du côn:
- Mẹ tôi không trả được, các anh gọi người đến bán nhà này mà lấy tiền.
Nói xong cô đùng đùng bỏ lên phòng, không can thiệp nữa.
…
Chu Hường đoán đúng. Bọn côn đồ không định chặt tay, chỉ định doạ.
Sau đó khi cô lên nhà thì bên dưới yên ắng, tối đến vẫn thấy mẹ cô còn đủ 10 ngón tay, không mất ngón nào.
Thái độ của bà với Chu Hường rất hằn học.
Chu Vĩnh cũng hùa theo mẹ, mỉa mai cô:
- Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Chị chưa lấy chồng mà đã chẳng được tích sự gì. Còn về ăn bám.
Chu Hường tức điên, cười gằn:
- Mày ăn bằng tiền của tao, ở nhà mua bằng tiền của tao, có tư cách gì nói tao? Giỏi thì trả tiền tao đây, tự kiếm tiền trả nợ cho mẹ. Đồ ăn thức uống trên bàn này cũng là tao mua. Từ ngày tao về, mẹ không đi chợ bữa nào…
- Tôi không lấy đồng nào của chị, việc gì phải trả. Nhà này mẹ cho tôi.
- Đã vô dụng thì câm mồm đi, còn bày đặt hạch hoẹ. Coi chừng tao gọi máy về kéo sập cái nhà này.
Mẹ cô đập bàn:
- Im hết đi, có để ai ăn cơm không?
Chu Hường khua đồ ăn vào bát tô, bưng bát lên nhà.
Chu Vĩnh căm tức nhìn theo, giãy giụa ỉ ôi:
- Mẹ… chị ta chửi con, mẹ đuổi chị ta đi đi…
- Ôi dào, nó không chửi được lâu đâu. – Tống Ảnh cười độc địa, mắt loé tia nham hiểm. – Ăn đi con. Ngày mai nó sẽ phải cuốn gói khỏi nhà này.
- Mẹ có cách gì ạ?
Tống Ảnh ghé tai Chu Vĩnh nói nhỏ. Hai mẹ con cười khúc khích gian tà.
Cô tức nghẹn, quát lên:
- Con không có. Mẹ bán nhà đi mà trả.
- Không có thì vay. Mày định để bọn nó chặt tay mẹ mày à?
- Bảo Chu Vĩnh vay đi. Mẹ lấy tiền của con mua nhà cho nó, giờ mẹ gặp nạn, nó phải đứng ra giải quyết.
Chu Vĩnh nghe nhắc đến mình, run như cầy sấy nấp sau cửa.
Tống Ảnh hét:
- Em mày suốt ngày ở nhà chơi game, quen biết ai mà vay. Mày làm diễn viên nhiều năm, chắc chắn quen rất nhiều người giàu. Đi vay trả nợ cho tao.
Chu Hường cạn lời, không ngờ mẹ mình thiên vị kinh khủng, quá quắt quá thể. Cô lắc đầu:
- Con không vay được. Mẹ đánh bạc làm gì? Rảnh rỗi không đi làm kiếm tiền, còn vay nợ lãi đánh bạc. Mẹ tự làm tự chịu đi.
- Mày nỡ để mẹ bị chặt tay à?
- Chu Vĩnh nỡ thì con cũng nỡ. – Chu Hường nói cứng.
Cô biết bọn côn đồ chỉ doạ thế thôi chứ không dám chặt tay người ta thật.
Tống Ảnh gào như lợn chọc tiết:
- Bớ người ta… Đến đây mà xem thứ con gái bạc bẽo. Nuôi cho khôn lớn, giờ nó ôm tiền ăn sung mặc sướng để mẹ nó bị nạn thế này đây…
- Chu Vĩnh cũng một tay mẹ nuôi cho khôn lớn, còn chưa báo hiếu mẹ được ngày nào, suốt ngày ăn bám kia kìa. Sao mẹ không kêu nó trả đi…
- Nó không có tiền.
- Con cũng không có tiền. – Chu Hường hét lên khiến tất cả giật thót mình.
Đám côn đồ trợn mắt nhìn. Tống Ảnh bị tiếng hét cao chói lói khác thường doạ cho nín bặt.
Bao nhiêu uất ức trào lên, Chu Hường quát vào mặt mấy thằng du côn:
- Mẹ tôi không trả được, các anh gọi người đến bán nhà này mà lấy tiền.
Nói xong cô đùng đùng bỏ lên phòng, không can thiệp nữa.
…
Chu Hường đoán đúng. Bọn côn đồ không định chặt tay, chỉ định doạ.
Sau đó khi cô lên nhà thì bên dưới yên ắng, tối đến vẫn thấy mẹ cô còn đủ 10 ngón tay, không mất ngón nào.
Thái độ của bà với Chu Hường rất hằn học.
Chu Vĩnh cũng hùa theo mẹ, mỉa mai cô:
- Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Chị chưa lấy chồng mà đã chẳng được tích sự gì. Còn về ăn bám.
Chu Hường tức điên, cười gằn:
- Mày ăn bằng tiền của tao, ở nhà mua bằng tiền của tao, có tư cách gì nói tao? Giỏi thì trả tiền tao đây, tự kiếm tiền trả nợ cho mẹ. Đồ ăn thức uống trên bàn này cũng là tao mua. Từ ngày tao về, mẹ không đi chợ bữa nào…
- Tôi không lấy đồng nào của chị, việc gì phải trả. Nhà này mẹ cho tôi.
- Đã vô dụng thì câm mồm đi, còn bày đặt hạch hoẹ. Coi chừng tao gọi máy về kéo sập cái nhà này.
Mẹ cô đập bàn:
- Im hết đi, có để ai ăn cơm không?
Chu Hường khua đồ ăn vào bát tô, bưng bát lên nhà.
Chu Vĩnh căm tức nhìn theo, giãy giụa ỉ ôi:
- Mẹ… chị ta chửi con, mẹ đuổi chị ta đi đi…
- Ôi dào, nó không chửi được lâu đâu. – Tống Ảnh cười độc địa, mắt loé tia nham hiểm. – Ăn đi con. Ngày mai nó sẽ phải cuốn gói khỏi nhà này.
- Mẹ có cách gì ạ?
Tống Ảnh ghé tai Chu Vĩnh nói nhỏ. Hai mẹ con cười khúc khích gian tà.