Rầm.
Cửa phòng khách sạn bị đạp tung, ba người đàn ông xông vào phòng.
Chu Hường choáng đến nỗi không nhìn rõ ai với ai, chỉ thấy vút một cái, Ngão Phi bị đá văng sang một bên, ngã vật ra sàn không gượng dậy được.
Một người đàn ông xốc Chu Hường dậy, khoác áo vest lên người cô, ôm cô vào ngực. Hai người khác dựng Ngoã Phi lên, lôi vào phòng trong. Tiếng đấm đá bình bịch, tiếng hét thảm thiết của Ngoã Phi vang vọng chói lói.
Chu Hường được bế lên.
Trong cơn mơ hồ, cô trông thấy khuôn mặt quen thuộc ám ảnh mình suốt bao ngày nay. Khuôn mặt lảng vảng trong những cơn ác mộng, khiến cô choàng tỉnh giữa đêm…
Người đàn ông này chính là người đứng cạnh Lỗ Châu Cường trong bức ảnh mà quản lý đưa cho. Cô lắp bắp:
- Anh… là con trai… của Lỗ Châu Cường?
- Không. Tôi là Địch Nghệ.
Hắn bế cô ra khỏi phòng khách sạn.
Chu Hường thở hắt một hơi.
Thoát rồi… May quá…
Suýt nữa thì bị cưỡng bức…
Nước mắt Chu Hường tràn khỏi khoé mi. Nửa khuôn mặt đau nhức kinh khủng, đầu óc không tỉnh táo, cơ thể chỗ nào cũng đau ê ẩm.
May mà Địch Nghệ đến kịp.
Chậm vài phút nữa thôi, cô sẽ thân tàn ma dại…
Mùi mồ hôi nồng đậm vờn quanh chóp mũi hoà quyện cùng mùi nước xả vải nhàn nhạt. Cơ thể hắn nóng hầm hập như lò lửa.
Cô ngất đi trong nhẹ nhõm.
Ít ra Địch Nghệ hay Lỗ Châu Cường sẽ không hãm hiếp cô.
…
Chu Hường tỉnh lại trong bệnh viện, xung quanh toàn cảnh sát khiến cô choáng.
Địch Nghệ báo án, Ngoã Phi bị bắt tạm giam.
Cảnh sát đến lấy lời khai, Chu Hường khai hết, nhận lời hoà giải.
Vợ và con gái Ngoã Phi đến thăm, nhìn tình trạng mặt mũi sưng húp thê thảm của cô, đứng sững giữa cửa không dám vào.
Cô đọc được trong mắt họ sự ngỡ ngàng.
Có lẽ họ tưởng cô câu dẫn Ngoã Phi rồi lật lọng ăn vạ để đòi tiền bồi thường. Giờ thấy cô bị đánh thảm, dự định gây sự chửi bới ban đầu không thực hiện được.
Ngoã phu nhân đứng bên cạnh giường, lạnh giọng:
- Giờ cô muốn thế nào?
- Bà đến hoà giải thay chồng hay gây sự? - Chu Hường khó chịu cười khẩy.
Ngoã phu nhân bị bất ngờ, chớp chớp mắt bối rối:
- Cô không cần tỏ thái độ. Kẻ có tội là chồng tôi, không phải tôi.
- Chồng bà là một tên đốn mạt, tôi không được phép tỏ thái độ à?
- Thôi, tóm lại, giờ cô muốn thế nào?
- Kiện.
Ngoã phu nhân nghẹn họng. Cô con gái vội chen ngang:
- Kiện? Chị điên sao?
Chu Hường không thèm chấp trẻ con mới lớn, nhìn thẳng vào Ngoã phu nhân:
- Nếu con gái bà bị như tôi, bà có kiện không?
Cả Ngoã phu nhân lẫn con gái câm nín nhìn nhau.
Hồi lâu, bà ta hạ giọng:
- Không thể kiện… Danh tiếng của cô…
Chu Hường doạ:
- Mặt tôi đã thành ra thế này, chắc không làm diễn viên được nữa. Tôi chỉ là diễn viên vô danh, ngược lại Ngoã Phi nhà bà là đạo diễn có tên tuổi. Không biết lão đã bỏ thuốc hại đời bao nhiêu phụ nữ. Tôi muốn lão phải trả giá…
Cửa phòng khách sạn bị đạp tung, ba người đàn ông xông vào phòng.
Chu Hường choáng đến nỗi không nhìn rõ ai với ai, chỉ thấy vút một cái, Ngão Phi bị đá văng sang một bên, ngã vật ra sàn không gượng dậy được.
Một người đàn ông xốc Chu Hường dậy, khoác áo vest lên người cô, ôm cô vào ngực. Hai người khác dựng Ngoã Phi lên, lôi vào phòng trong. Tiếng đấm đá bình bịch, tiếng hét thảm thiết của Ngoã Phi vang vọng chói lói.
Chu Hường được bế lên.
Trong cơn mơ hồ, cô trông thấy khuôn mặt quen thuộc ám ảnh mình suốt bao ngày nay. Khuôn mặt lảng vảng trong những cơn ác mộng, khiến cô choàng tỉnh giữa đêm…
Người đàn ông này chính là người đứng cạnh Lỗ Châu Cường trong bức ảnh mà quản lý đưa cho. Cô lắp bắp:
- Anh… là con trai… của Lỗ Châu Cường?
- Không. Tôi là Địch Nghệ.
Hắn bế cô ra khỏi phòng khách sạn.
Chu Hường thở hắt một hơi.
Thoát rồi… May quá…
Suýt nữa thì bị cưỡng bức…
Nước mắt Chu Hường tràn khỏi khoé mi. Nửa khuôn mặt đau nhức kinh khủng, đầu óc không tỉnh táo, cơ thể chỗ nào cũng đau ê ẩm.
May mà Địch Nghệ đến kịp.
Chậm vài phút nữa thôi, cô sẽ thân tàn ma dại…
Mùi mồ hôi nồng đậm vờn quanh chóp mũi hoà quyện cùng mùi nước xả vải nhàn nhạt. Cơ thể hắn nóng hầm hập như lò lửa.
Cô ngất đi trong nhẹ nhõm.
Ít ra Địch Nghệ hay Lỗ Châu Cường sẽ không hãm hiếp cô.
…
Chu Hường tỉnh lại trong bệnh viện, xung quanh toàn cảnh sát khiến cô choáng.
Địch Nghệ báo án, Ngoã Phi bị bắt tạm giam.
Cảnh sát đến lấy lời khai, Chu Hường khai hết, nhận lời hoà giải.
Vợ và con gái Ngoã Phi đến thăm, nhìn tình trạng mặt mũi sưng húp thê thảm của cô, đứng sững giữa cửa không dám vào.
Cô đọc được trong mắt họ sự ngỡ ngàng.
Có lẽ họ tưởng cô câu dẫn Ngoã Phi rồi lật lọng ăn vạ để đòi tiền bồi thường. Giờ thấy cô bị đánh thảm, dự định gây sự chửi bới ban đầu không thực hiện được.
Ngoã phu nhân đứng bên cạnh giường, lạnh giọng:
- Giờ cô muốn thế nào?
- Bà đến hoà giải thay chồng hay gây sự? - Chu Hường khó chịu cười khẩy.
Ngoã phu nhân bị bất ngờ, chớp chớp mắt bối rối:
- Cô không cần tỏ thái độ. Kẻ có tội là chồng tôi, không phải tôi.
- Chồng bà là một tên đốn mạt, tôi không được phép tỏ thái độ à?
- Thôi, tóm lại, giờ cô muốn thế nào?
- Kiện.
Ngoã phu nhân nghẹn họng. Cô con gái vội chen ngang:
- Kiện? Chị điên sao?
Chu Hường không thèm chấp trẻ con mới lớn, nhìn thẳng vào Ngoã phu nhân:
- Nếu con gái bà bị như tôi, bà có kiện không?
Cả Ngoã phu nhân lẫn con gái câm nín nhìn nhau.
Hồi lâu, bà ta hạ giọng:
- Không thể kiện… Danh tiếng của cô…
Chu Hường doạ:
- Mặt tôi đã thành ra thế này, chắc không làm diễn viên được nữa. Tôi chỉ là diễn viên vô danh, ngược lại Ngoã Phi nhà bà là đạo diễn có tên tuổi. Không biết lão đã bỏ thuốc hại đời bao nhiêu phụ nữ. Tôi muốn lão phải trả giá…