Lỗ Châu Cường đang nhượng bộ.
Thế nhưng chỉ cần tưởng tượng ra bộ dạng già chát và khuôn mặt dữ tợn của lão, cô lại rùng mình.
Cô không thể ôm ấp yêu đương với một người đáng tuổi bố mình. Lý trí và tâm hồn đều chống cự kịch liệt. Nếu Lỗ Châu Cường trẻ tuổi như Địch Nghệ, có thể cô sẽ vì cùng đường mà đâm đầu vào… Đằng này… Lão gấp đôi tuổi cô.
Chu Hường sợ hãi thăm dò phản ứng của Địch Nghệ.
Mắt hắn lạnh như tiền, không biểu cảm, không nhìn ra hỉ nộ.
Phòng khách chìm vào im lặng căng thẳng.
Cuối cùng Địch Nghệ hạ giọng:
- Cô muốn gì? Vai chính? Tiền? Nhà cửa, trang sức kim cương, đất… Hay trả thù?
Trả thù?
Khuôn mặt Phùng Trúc Linh hiện ra trong đầu Chu Hường nhưng sau đó bị phủ định ngay. Cô dứt khoát:
- Tôi không thể. Ngài Lỗ Châu Cường quá lớn tuổi. Làm ơn tha cho tôi.
- Tuổi tác không phải vấn đề. – Địch Nghệ mất kiên nhẫn, đôi mắt lóe lên tia giận dữ.
Chu Hường sợ hãi lùi nửa bước, lắp bắp:
- Tuổi tác… chính là vấn đề. Tôi…
- Nếu người trẻ hơn đòi bao nuôi, cô sẽ nhận lời?
- Không. Các người đang ép tôi.
Không biết Chu Hường lấy đâu ra can đảm mà thốt ra câu đó. Nói xong cô mím chặt môi.
Rõ ràng Địch Nghệ tức giận rồi. Hắn hừ lạnh:
- Nếu tôi không cứu cô, giờ này…
- Cảm ơn anh. – Chu Hường vội cúi đầu. – Nhưng nếu anh lấy chuyện đó ra ép tôi làm vợ Lỗ Châu Cường, tôi tuyệt đối không đồng ý.
- To gan. Cậu tôi sẽ xé xác cô và người nhà. - Địch Nghệ hất hàm. – Cô nghĩ tôi đến để thuyết phục? Không đâu! Tôi đến hạ tối hậu thư. Cô còn nửa tháng để cứu mẹ và em trai mình.
Chu Hường thất kinh:
- Mẹ… Các người… các người định làm gì mẹ tôi?
- Nửa tháng.
Địch Nghệ lạnh lùng đứng lên, quẳng lại một ánh mắt cảnh cáo dữ tợn rồi đi.
Chu Hường nhìn theo. Khi cánh cửa đóng sập lại, cả người cô mất hết sức lực, khuỵu xuống sàn, nước mắt lã chã rơi.
Cô gào thét, hét lên từng tiếng dài uất ức.
Tại sao lại là cô?
Tại sao nhìn trúng cô, nhắm vào cô?
Tại sao lại ép cô vào đường cùng?
Đây là cách người hắc bang đối xử với người họ muốn bao nuôi, muốn lấy làm vợ?
Chu Hường oà khóc nức nở, khóc hu hu bất chấp những phòng xung quanh có thể nghe được. Cô không quan tâm, chỉ muốn khóc.
Nỗi sợ hãi và ám ảnh vì suýt bị hãm hiếp cũng không khiến cô khóc dữ dội như bây giờ.
Cả thế giới quay lưng với cô trong khi cô chẳng biết mình đã làm gì sai.
Có fan là sai sao? Một fan là Tứ ca nên cô đáng bị Phùng Trúc Linh trù dập, cướp vai, thuê người chụp ảnh vu vạ bôi nhọ thanh danh?
Thế nhưng chỉ cần tưởng tượng ra bộ dạng già chát và khuôn mặt dữ tợn của lão, cô lại rùng mình.
Cô không thể ôm ấp yêu đương với một người đáng tuổi bố mình. Lý trí và tâm hồn đều chống cự kịch liệt. Nếu Lỗ Châu Cường trẻ tuổi như Địch Nghệ, có thể cô sẽ vì cùng đường mà đâm đầu vào… Đằng này… Lão gấp đôi tuổi cô.
Chu Hường sợ hãi thăm dò phản ứng của Địch Nghệ.
Mắt hắn lạnh như tiền, không biểu cảm, không nhìn ra hỉ nộ.
Phòng khách chìm vào im lặng căng thẳng.
Cuối cùng Địch Nghệ hạ giọng:
- Cô muốn gì? Vai chính? Tiền? Nhà cửa, trang sức kim cương, đất… Hay trả thù?
Trả thù?
Khuôn mặt Phùng Trúc Linh hiện ra trong đầu Chu Hường nhưng sau đó bị phủ định ngay. Cô dứt khoát:
- Tôi không thể. Ngài Lỗ Châu Cường quá lớn tuổi. Làm ơn tha cho tôi.
- Tuổi tác không phải vấn đề. – Địch Nghệ mất kiên nhẫn, đôi mắt lóe lên tia giận dữ.
Chu Hường sợ hãi lùi nửa bước, lắp bắp:
- Tuổi tác… chính là vấn đề. Tôi…
- Nếu người trẻ hơn đòi bao nuôi, cô sẽ nhận lời?
- Không. Các người đang ép tôi.
Không biết Chu Hường lấy đâu ra can đảm mà thốt ra câu đó. Nói xong cô mím chặt môi.
Rõ ràng Địch Nghệ tức giận rồi. Hắn hừ lạnh:
- Nếu tôi không cứu cô, giờ này…
- Cảm ơn anh. – Chu Hường vội cúi đầu. – Nhưng nếu anh lấy chuyện đó ra ép tôi làm vợ Lỗ Châu Cường, tôi tuyệt đối không đồng ý.
- To gan. Cậu tôi sẽ xé xác cô và người nhà. - Địch Nghệ hất hàm. – Cô nghĩ tôi đến để thuyết phục? Không đâu! Tôi đến hạ tối hậu thư. Cô còn nửa tháng để cứu mẹ và em trai mình.
Chu Hường thất kinh:
- Mẹ… Các người… các người định làm gì mẹ tôi?
- Nửa tháng.
Địch Nghệ lạnh lùng đứng lên, quẳng lại một ánh mắt cảnh cáo dữ tợn rồi đi.
Chu Hường nhìn theo. Khi cánh cửa đóng sập lại, cả người cô mất hết sức lực, khuỵu xuống sàn, nước mắt lã chã rơi.
Cô gào thét, hét lên từng tiếng dài uất ức.
Tại sao lại là cô?
Tại sao nhìn trúng cô, nhắm vào cô?
Tại sao lại ép cô vào đường cùng?
Đây là cách người hắc bang đối xử với người họ muốn bao nuôi, muốn lấy làm vợ?
Chu Hường oà khóc nức nở, khóc hu hu bất chấp những phòng xung quanh có thể nghe được. Cô không quan tâm, chỉ muốn khóc.
Nỗi sợ hãi và ám ảnh vì suýt bị hãm hiếp cũng không khiến cô khóc dữ dội như bây giờ.
Cả thế giới quay lưng với cô trong khi cô chẳng biết mình đã làm gì sai.
Có fan là sai sao? Một fan là Tứ ca nên cô đáng bị Phùng Trúc Linh trù dập, cướp vai, thuê người chụp ảnh vu vạ bôi nhọ thanh danh?