Một tiếng tạch nhỏ vang lên sau lưng Chu Hường. Cảm giác lành lạnh bén nhọn áp vào lưng cô.
Dao?
Cô kinh hoàng ngước lên nhìn tên ác ma này. Mặt hắn không biểu cảm, lạnh lẽo ghê người, sát khí rất nặng. Đôi mắt dữ tợn lia xuống cảnh cáo.
Dí dao vào lưng cô giữa bữa tiệc?
Chỉ để bắt cô đi theo Lỗ Châu Cường?
Đây là cách hắc bang đối xử với dân thường?
Mặc dù tiệc rượu ánh sáng lập loè, đèn vàng mờ ảo nhưng dùng dao để đối phó với một cô gái yếu đuối… thật không thể tưởng tượng được.
Thế mà cô cứ tưởng Địch Nghệ là người tốt. Hắn từng cứu cô thoát khỏi nanh vuốt của Ngoã Phi khiến cô ảo tưởng.
Ngu xuẩn thật!
Hoá ra đó chỉ là sự suy diễn ngây thơ của cô.
Địch Nghệ cứu cô vì Lỗ Châu Cường muốn cưới cô.
Nhưng mà… dí dao vào lưng người sau này sẽ làm mợ mình…
Không không không…
Cô sẽ không bao giờ đồng ý cưới Lỗ Châu Cường.
Chu Hường vừa đi theo Lỗ Châu Cường vừa nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ.
May cho cô, Lỗ Châu Cường bị một người đàn ông tai to mặt lớn chặn lại nói chuyện. Lão ra hiệu Địch Nghệ giữ khoảng cách, thì thầm to nhỏ với người đàn ông kia, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Họ nói chuyện rất lâu, Địch Nghệ đẩy Chu Hường tới bàn để đồ ăn, tránh lối cho người khác đi.
Chu Hường trông thấy Bành Khoa đang đứng ngay gần đó, lập tức đưa tay lên vẫy chào. Bành Khoa chào lại, vẫy Chu Hường đi sang.
Địch Nghệ giữ tay cô lại không cho đi.
Chu Hường cười gượng với Bành Khoa, tỏ ý mình không sang được, muốn cầu cứu nhưng không biết làm sao.
Bành Khoa quay lại nói chuyện với một đám diễn viên nam nữ lố nhố rồi tới bàn rượu, bưng hai ly rượu đi về phía Chu Hường.
Cô mừng húm, lập tức bước tránh khỏi Địch Nghệ.
Bành Khoa đến gần, đưa một ly rượu cho Chu Hường:
- Chúc mừng em bình phục.
- Cảm ơn anh.
Chu Hường cụng ly với anh.
Bành Khoa liếc Địch Nghệ, thì thầm:
- Người kia là ai vậy? Trông em có vẻ không thoải mái.
Chu Hường thở dài, hớp một ngụm rượu, thì thầm:
- Khó nói lắm. Em muốn ra khỏi đây.
Bành Khoa à lên:
- Vậy uống hết ly đó đi. Anh lấy cho một ly sinh tố. Đảm bảo uống xong em sẽ được ra khỏi đây ngay.
- Hả? Sinh tố làm sao?
- Có chút ớt. – Bành Khoa nhếch mép cười. – Bọn kia chuẩn bị để lát chơi bài trừng phạt. Anh thử rồi, không cay lắm đâu.
Ý hay.
Chu Hường gật đầu. Bành Khoa lập tức chạy đi lấy sinh tố.
Địch Nghệ đứng phía sau không nghe thấy hai người thì thầm gì, ánh mắt đen đặc dính vào lưng Chu Hường khiến cô ngứa ngáy khắp người.
Bành Khoa quay lại với một ly sinh tố trên tay. Chu Hường đón lấy, vui vẻ hớp mấy ngụm.
Nhưng lạ thay, sinh tố không cay như Bành Khoa nói.
Chu Hường uống thêm mấy ngụm nữa, lắc đầu:
- Không cay.
- Ơ… Anh bảo cốc có ớt, Phùng Trúc Linh đưa cho anh cốc này. Vậy nhầm rồi… Để anh đi lấy cốc khác.
- Thôi… - Chu Hường lắc đầu. – Em uống hết rồi đóng kịch cũng được. Đi lại nhiều lần gây nghi ngờ.
Dao?
Cô kinh hoàng ngước lên nhìn tên ác ma này. Mặt hắn không biểu cảm, lạnh lẽo ghê người, sát khí rất nặng. Đôi mắt dữ tợn lia xuống cảnh cáo.
Dí dao vào lưng cô giữa bữa tiệc?
Chỉ để bắt cô đi theo Lỗ Châu Cường?
Đây là cách hắc bang đối xử với dân thường?
Mặc dù tiệc rượu ánh sáng lập loè, đèn vàng mờ ảo nhưng dùng dao để đối phó với một cô gái yếu đuối… thật không thể tưởng tượng được.
Thế mà cô cứ tưởng Địch Nghệ là người tốt. Hắn từng cứu cô thoát khỏi nanh vuốt của Ngoã Phi khiến cô ảo tưởng.
Ngu xuẩn thật!
Hoá ra đó chỉ là sự suy diễn ngây thơ của cô.
Địch Nghệ cứu cô vì Lỗ Châu Cường muốn cưới cô.
Nhưng mà… dí dao vào lưng người sau này sẽ làm mợ mình…
Không không không…
Cô sẽ không bao giờ đồng ý cưới Lỗ Châu Cường.
Chu Hường vừa đi theo Lỗ Châu Cường vừa nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ.
May cho cô, Lỗ Châu Cường bị một người đàn ông tai to mặt lớn chặn lại nói chuyện. Lão ra hiệu Địch Nghệ giữ khoảng cách, thì thầm to nhỏ với người đàn ông kia, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Họ nói chuyện rất lâu, Địch Nghệ đẩy Chu Hường tới bàn để đồ ăn, tránh lối cho người khác đi.
Chu Hường trông thấy Bành Khoa đang đứng ngay gần đó, lập tức đưa tay lên vẫy chào. Bành Khoa chào lại, vẫy Chu Hường đi sang.
Địch Nghệ giữ tay cô lại không cho đi.
Chu Hường cười gượng với Bành Khoa, tỏ ý mình không sang được, muốn cầu cứu nhưng không biết làm sao.
Bành Khoa quay lại nói chuyện với một đám diễn viên nam nữ lố nhố rồi tới bàn rượu, bưng hai ly rượu đi về phía Chu Hường.
Cô mừng húm, lập tức bước tránh khỏi Địch Nghệ.
Bành Khoa đến gần, đưa một ly rượu cho Chu Hường:
- Chúc mừng em bình phục.
- Cảm ơn anh.
Chu Hường cụng ly với anh.
Bành Khoa liếc Địch Nghệ, thì thầm:
- Người kia là ai vậy? Trông em có vẻ không thoải mái.
Chu Hường thở dài, hớp một ngụm rượu, thì thầm:
- Khó nói lắm. Em muốn ra khỏi đây.
Bành Khoa à lên:
- Vậy uống hết ly đó đi. Anh lấy cho một ly sinh tố. Đảm bảo uống xong em sẽ được ra khỏi đây ngay.
- Hả? Sinh tố làm sao?
- Có chút ớt. – Bành Khoa nhếch mép cười. – Bọn kia chuẩn bị để lát chơi bài trừng phạt. Anh thử rồi, không cay lắm đâu.
Ý hay.
Chu Hường gật đầu. Bành Khoa lập tức chạy đi lấy sinh tố.
Địch Nghệ đứng phía sau không nghe thấy hai người thì thầm gì, ánh mắt đen đặc dính vào lưng Chu Hường khiến cô ngứa ngáy khắp người.
Bành Khoa quay lại với một ly sinh tố trên tay. Chu Hường đón lấy, vui vẻ hớp mấy ngụm.
Nhưng lạ thay, sinh tố không cay như Bành Khoa nói.
Chu Hường uống thêm mấy ngụm nữa, lắc đầu:
- Không cay.
- Ơ… Anh bảo cốc có ớt, Phùng Trúc Linh đưa cho anh cốc này. Vậy nhầm rồi… Để anh đi lấy cốc khác.
- Thôi… - Chu Hường lắc đầu. – Em uống hết rồi đóng kịch cũng được. Đi lại nhiều lần gây nghi ngờ.