Sự thất vọng bùng lên dữ dội.
Bành Khoa tự nhận lỗi khi gửi địa chỉ khách sạn cho cô. Anh rất sốt sắng, hứa sẽ đăng bài. Thế mà vì lo sợ tin đồn, anh nuốt lời.
Nếu bị quản lý ép, cứ trực tiếp nói với cô là được, cần gì tắt máy im lặng làm ngơ.
Quá thất vọng!
Chu Hường câm nín hồi lâu mới lắp bắp:
- Vậy… em cứ phải mang tiếng đĩ điếm? Tương lai tính sao đây?
Cát Hồng Lựu thở dài:
- [Tạm thời án binh bất động, đừng đăng bài, đừng xuất hiện ở chỗ đông người. Phía đạo diễn Nguỵ cũng không có ý định lên bài gì hết vì trên báo không đề cập đến tên ông ấy, đăng bài chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Họ sai người liên lạc với chị, vai diễn mà em thử đã giao cho người khác rồi, em bị loại.]
Biết ngay mà…
Chu Hường cười chua chát:
- Giao cho ai ạ?
- [Phùng Trúc Linh.]
Lại là ả.
Chu Hường tức điên, rít lên:
- Chị, có phải chính ả bẫy em vụ này? Ả thuê thuỷ quân bôi đen em, lan truyền tin tức trên mạng?
- [Cái này…]
Cát Hồng Lựu lưỡng lự.
À…
Thế là rõ.
Cát Hồng Lựu biết nhưng không muốn nói với cô. Chu Hường nói dối để bẫy chị:
- Chị đừng giấu em nữa. Cháu trai của Lỗ Châu Cường gọi điện cho em nói họ không làm chuyện này, là Phùng Trúc Linh làm.
Cát Hồng Lựu chép miệng:
- [Em biết rồi thì chị cũng… Nhưng mà biết thì sao? Em thân cô thế cô, tiền không có, quyền càng không. Trong khi Phùng Trúc Linh là thiên kim tiểu thư nhà họ Phùng, có tất cả mọi thứ. Em đấu không lại đâu. Mau đến gặp xin lỗi cô ta đi, đừng để cô ta trù dập thêm.]
- Em không làm gì có lỗi hết. – Chu Hường vò đầu bứt tai. - Ả dí em vì Tứ ca nào đó thích em… Em không biết ai là Tứ ca.
- [Chu Hường à… Hay em cân nhắc lời đề nghị của Lỗ Châu Cường…]
- Không.
Chu Hường dứt khoát từ chối, cúp máy.
Không làm diễn viên thì thôi, cô nhất định không làm tình nhân của Lỗ Châu Cường. Cùng lắm cô lên núi ở ẩn một thời gian, sau này sóng yên biển lặng, cô trở về bắt đầu lại từ đầu, làm diễn viên phụ, người qua đường giáp.
Cô thích đóng phim, các bộ phim càng lớn càng cần nhiều diễn viên phụ. Cô không tin ông trời tiệt mọi đường sống của mình.
…
Sáng hôm sau, Chu Hường vừa ngủ dậy đã nghe tiếng gõ cửa cộc cộc.
Tưởng Cát Hồng Lựu đến, cô vội chạy ra mở hé cửa nhìn.
Đang đứng bên ngoài là một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, má phấn môi son. Chu Hường ngạc nhiên:
- Cô tìm ai ạ?
Người phụ nữ chẳng nói chẳng rằng, xô rộng cửa, vung tay tát Chu Hường một cái như trời giáng.
Mắt cô hoa lên, má bỏng rát lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Bành Khoa tự nhận lỗi khi gửi địa chỉ khách sạn cho cô. Anh rất sốt sắng, hứa sẽ đăng bài. Thế mà vì lo sợ tin đồn, anh nuốt lời.
Nếu bị quản lý ép, cứ trực tiếp nói với cô là được, cần gì tắt máy im lặng làm ngơ.
Quá thất vọng!
Chu Hường câm nín hồi lâu mới lắp bắp:
- Vậy… em cứ phải mang tiếng đĩ điếm? Tương lai tính sao đây?
Cát Hồng Lựu thở dài:
- [Tạm thời án binh bất động, đừng đăng bài, đừng xuất hiện ở chỗ đông người. Phía đạo diễn Nguỵ cũng không có ý định lên bài gì hết vì trên báo không đề cập đến tên ông ấy, đăng bài chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Họ sai người liên lạc với chị, vai diễn mà em thử đã giao cho người khác rồi, em bị loại.]
Biết ngay mà…
Chu Hường cười chua chát:
- Giao cho ai ạ?
- [Phùng Trúc Linh.]
Lại là ả.
Chu Hường tức điên, rít lên:
- Chị, có phải chính ả bẫy em vụ này? Ả thuê thuỷ quân bôi đen em, lan truyền tin tức trên mạng?
- [Cái này…]
Cát Hồng Lựu lưỡng lự.
À…
Thế là rõ.
Cát Hồng Lựu biết nhưng không muốn nói với cô. Chu Hường nói dối để bẫy chị:
- Chị đừng giấu em nữa. Cháu trai của Lỗ Châu Cường gọi điện cho em nói họ không làm chuyện này, là Phùng Trúc Linh làm.
Cát Hồng Lựu chép miệng:
- [Em biết rồi thì chị cũng… Nhưng mà biết thì sao? Em thân cô thế cô, tiền không có, quyền càng không. Trong khi Phùng Trúc Linh là thiên kim tiểu thư nhà họ Phùng, có tất cả mọi thứ. Em đấu không lại đâu. Mau đến gặp xin lỗi cô ta đi, đừng để cô ta trù dập thêm.]
- Em không làm gì có lỗi hết. – Chu Hường vò đầu bứt tai. - Ả dí em vì Tứ ca nào đó thích em… Em không biết ai là Tứ ca.
- [Chu Hường à… Hay em cân nhắc lời đề nghị của Lỗ Châu Cường…]
- Không.
Chu Hường dứt khoát từ chối, cúp máy.
Không làm diễn viên thì thôi, cô nhất định không làm tình nhân của Lỗ Châu Cường. Cùng lắm cô lên núi ở ẩn một thời gian, sau này sóng yên biển lặng, cô trở về bắt đầu lại từ đầu, làm diễn viên phụ, người qua đường giáp.
Cô thích đóng phim, các bộ phim càng lớn càng cần nhiều diễn viên phụ. Cô không tin ông trời tiệt mọi đường sống của mình.
…
Sáng hôm sau, Chu Hường vừa ngủ dậy đã nghe tiếng gõ cửa cộc cộc.
Tưởng Cát Hồng Lựu đến, cô vội chạy ra mở hé cửa nhìn.
Đang đứng bên ngoài là một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, má phấn môi son. Chu Hường ngạc nhiên:
- Cô tìm ai ạ?
Người phụ nữ chẳng nói chẳng rằng, xô rộng cửa, vung tay tát Chu Hường một cái như trời giáng.
Mắt cô hoa lên, má bỏng rát lảo đảo lùi về phía sau hai bước.