• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bảo tài xế chạy ra biển.

Mẹ cô rất ghét biển, nếu không có việc cần sẽ không tới gần bờ biển. Giờ cô không có chỗ nào để đi, ra đó thuê nhà nghỉ ở tạm mấy hôm rồi tính. Nếu cần cô sẽ rời khỏi Mãn Châu, trốn mẹ và Lỗ Châu Cường một thời gian.

Đàn ông hắc bang không thiếu hoa thơm cỏ lạ vây quanh, chỉ vài năm, thậm chí vài tháng không thấy, có khi lão sẽ quên cô.

Ôm hi vọng về một tương lai tự do tươi sáng, Chu Hường tắt điện thoại. Cô sợ Địch Nghệ, Lỗ Châu Cường, mẹ và quản lý Cát Hồng Lựu gọi. Chỉ cần không liên lạc được, đối phương sẽ không thể đưa ra những lời doạ nạt.

Cuộc đời cô là của cô, không ai có thể sống hộ.

Taxi chạy được khoảng 10km thì tài xế lên tiếng:

- Cô gái, xe phía sau là bạn cô?

- Dạ?

- Có mấy chiếc xe cứ bám theo chúng ta nãy giờ.

Chu Hường giật thót mình, ngoái lại nhìn.

Bỏ mẹ…

Xe của Địch Nghệ.

Hồi nãy cô loáng thoáng thấy trước nhà có 2 chiếc xe đen, chính là loại này.

Chu Hường sợ hãi kêu to:

- Chú ơi, chạy mau đi… Đám kia là người anh cháu thuê bắt cháu về ép gả cho một lão già bằng tuổi bố cháu.



- Trời đất! Thời buổi nào rồi… Cháu gái yên tâm, tay lái của chú tốt lắm.

Tài xế rồ ga lao vút đi.

Hai chiếc xe phía sau đuổi theo sát nút.

Đúng là xe của Địch Nghệ, không sai chút nào.

Sao hắn phát hiện ra nhanh thế?

Cô đã chèn cửa cẩn thận, bật nhạc trong phòng…

Chu Hường sốt ruột như điên:

- Chú chạy nhanh chút nữa được không? Sắp đuổi kịp rồi…

- Đường thành phố đông đúc, không thể chạy quá nhanh. Cháu yên tâm, đến ngã ba chú sẽ cắt đuôi bọn nó.

Tài xế lạng lách vèo vèo tránh xe cộ khiến Chu Hường thót tim cảm thán tay lái thật tốt. Tuy nhiên hai xe phía sau không phải tay mơ, vẫn bám riết không rời.

Sắp đến ngã ba, tài xế nhấn ga.

3… 2… 1… đèn đỏ bật sáng.

Tài xế vượt đèn đỏ, ngoặt tay lái sang trái.

Chu Hường hết hồn ngoái lại nhìn.

Đèn xanh bật, xe cộ ùn ùn qua đường chặn đứng hai chiếc xe của Địch Nghệ phía sau.



Tài xế đã thành công cắt đuôi.

Chu Hường thở phào nhẹ nhõm.

Taxi chạy thêm khoảng 5 km nữa, tài xế đề nghị:

- Cháu gái, xe này không đọ được với tốc độ của hai chiếc kia. Hồi nãy đường đông, chú lừa được bọn nó. Giờ đường thoáng thế này, cứ chạy thẳng sẽ bị chúng đuổi kịp.

Đúng rồi!

Chu Hường gật gù:

- Vậy chú cho cháu xuống phía trước. Cháu bắt xe khác.

- Được.

Tài xế lái thêm một đoạn, dừng gần công viên:

- Cháu băng qua công viên này sang đường bên kia mà bắt xe. Đứng đây bắt lỡ bọn nó đến kịp thì toi.

Chu Hường trả tiền, cảm ơn rối rít, vội vã xuống xe chạy vào công viên như lời tài xế nói.

Cô băng qua công viên rộng mênh mông, đi sang con đường vắng bên kia.

Hai đường này chạy song song nhưng đường kia là tuyến chính, đường này phụ nên nhỏ hơn, nhiều cây cối, ít người qua lại.

Chu Hường hối hả đi dọc con đường, hướng về phía đông.

Mãi không có xe qua lại, cô rảo bộ trong lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK