Giọng cô hơi lạc đi.
Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng trầm khắc nghiệt của đàn ông lớn tuổi uy quyền:
- [Chu Hường?]
- Vâ… vâng… Chào ngài, tôi là Chu Hường.
- [Cô từ chối đề nghị của tôi?]
Chu Hường hít sâu một hơi, tim đập thình thịch, toàn thân ớn lạnh:
- Vâng. Xin ngài… thứ lỗi. Tôi không có ý định tìm kim chủ. Cũng không thể… à… “yêu” người lớn tuổi.
- [Trên đời này chẳng có gì là không thể. Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn. Tiền, danh phận, vai diễn, mọi thứ…]
Danh phận?
Ông ta ly hôn vợ? Hay vợ chết?
Không không, chuyện đó không quan trọng. Cô không thể bán rẻ thân thể và lương tâm. Cô dứt khoát từ chối:
- Thật xin lỗi! Tôi thực sự không muốn tìm kim chủ. Giới giải trí đầy hoa thơm cỏ lạ, ngài hà tất phải nhìn đến một người tầm thường như tôi.
Đầu dây bên kia im lặng.
Sự im lặng chết chóc, cảm tưởng nghe được tiếng gió thổi vi vu nơi nghĩa địa hoang vắng.
Chu Hường rùng mình.
Một tiếng cười trầm tức giận vang lên, Lỗ Châu Cường không hề đổi giọng, tuyên bố:
- [To gan. Dám từ chối tôi. Cô có biết tôi là ai không?]
- Mong ngài bớt giận… Tôi là người cổ hủ, không thể chấp nhận chuyện bao nuôi.
- [Cô nghĩ kỹ chưa? Chọc giận tôi sẽ phải nhận hậu quả gì, có biết không?]
Chu Hường không biết, cũng không muốn tưởng tượng. Cô sợ hãi nói nhanh:
- Xin lỗi ngài… Làm ơn tha cho tôi.
- [Không thể được. Chu Hường, tôi nói cho cô biết, người dám từ chối Lỗ Châu Cường này ai cũng không có kết cục tốt đẹp. Tôi cho cô 3 ngày để đổi ý. Sau ba ngày, nếu cô không gọi lại tôi sẽ xử lý cả cô lẫn người nhà.]
Cô hoảng hốt, vội vã cúp máy.
Cát Hồng Lựu nhìn Chu Hường bằng ánh mắt đau đáu, vừa thương vừa trách.
Chu Hường thở hổn hển:
- Ông ta nói nếu 3 ngày sau em không đổi ý sẽ xử lý cả em lẫn người nhà. Chị ơi… em phải làm sao đây?
Cát Hồng Lựu đảo mắt, không trả lời.
Chu Hường lắp bắp:
- Thế thì… ông ta đâu có yêu thích gì em. Nếu thích, sao nỡ nặng tay với em.
- Lỗ gia là hắc bang, “nhẹ tay” của họ cũng khiến người thường sống dở chết dở. Chu Hường, chị khuyên em nên suy nghĩ cho kỹ.
Chu Hường ngồi phịch xuống sofa, đần mặt.
Tưởng tượng mình phải lên giường với người đáng tuổi cha, toàn thân cô ớn lạnh, nổi da gà.
Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng trầm khắc nghiệt của đàn ông lớn tuổi uy quyền:
- [Chu Hường?]
- Vâ… vâng… Chào ngài, tôi là Chu Hường.
- [Cô từ chối đề nghị của tôi?]
Chu Hường hít sâu một hơi, tim đập thình thịch, toàn thân ớn lạnh:
- Vâng. Xin ngài… thứ lỗi. Tôi không có ý định tìm kim chủ. Cũng không thể… à… “yêu” người lớn tuổi.
- [Trên đời này chẳng có gì là không thể. Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn. Tiền, danh phận, vai diễn, mọi thứ…]
Danh phận?
Ông ta ly hôn vợ? Hay vợ chết?
Không không, chuyện đó không quan trọng. Cô không thể bán rẻ thân thể và lương tâm. Cô dứt khoát từ chối:
- Thật xin lỗi! Tôi thực sự không muốn tìm kim chủ. Giới giải trí đầy hoa thơm cỏ lạ, ngài hà tất phải nhìn đến một người tầm thường như tôi.
Đầu dây bên kia im lặng.
Sự im lặng chết chóc, cảm tưởng nghe được tiếng gió thổi vi vu nơi nghĩa địa hoang vắng.
Chu Hường rùng mình.
Một tiếng cười trầm tức giận vang lên, Lỗ Châu Cường không hề đổi giọng, tuyên bố:
- [To gan. Dám từ chối tôi. Cô có biết tôi là ai không?]
- Mong ngài bớt giận… Tôi là người cổ hủ, không thể chấp nhận chuyện bao nuôi.
- [Cô nghĩ kỹ chưa? Chọc giận tôi sẽ phải nhận hậu quả gì, có biết không?]
Chu Hường không biết, cũng không muốn tưởng tượng. Cô sợ hãi nói nhanh:
- Xin lỗi ngài… Làm ơn tha cho tôi.
- [Không thể được. Chu Hường, tôi nói cho cô biết, người dám từ chối Lỗ Châu Cường này ai cũng không có kết cục tốt đẹp. Tôi cho cô 3 ngày để đổi ý. Sau ba ngày, nếu cô không gọi lại tôi sẽ xử lý cả cô lẫn người nhà.]
Cô hoảng hốt, vội vã cúp máy.
Cát Hồng Lựu nhìn Chu Hường bằng ánh mắt đau đáu, vừa thương vừa trách.
Chu Hường thở hổn hển:
- Ông ta nói nếu 3 ngày sau em không đổi ý sẽ xử lý cả em lẫn người nhà. Chị ơi… em phải làm sao đây?
Cát Hồng Lựu đảo mắt, không trả lời.
Chu Hường lắp bắp:
- Thế thì… ông ta đâu có yêu thích gì em. Nếu thích, sao nỡ nặng tay với em.
- Lỗ gia là hắc bang, “nhẹ tay” của họ cũng khiến người thường sống dở chết dở. Chu Hường, chị khuyên em nên suy nghĩ cho kỹ.
Chu Hường ngồi phịch xuống sofa, đần mặt.
Tưởng tượng mình phải lên giường với người đáng tuổi cha, toàn thân cô ớn lạnh, nổi da gà.