Chỉ một lần bất cẩn…
Phùng Trúc Linh… con rắn độc khốn nạn. Hại cô thân bại danh liệt còn chưa đủ, lại thổi gió bên tai Nguỵ phu nhân để bà ta tìm đến tận đây đánh ghen. Chuyện này đồn ra ngoài, người ta sẽ càng tin những điều báo chí viết. Ô danh đĩ điếm, bán trôn đổi vai diễn làm sao rửa sạch đây?
Chu Hường khóc nức nở một hồi, không thấy ai gõ cửa an ủi, tủi thân khủng khiếp.
Giả Huyền My chưa hề nhắn tin gọi điện hỏi thăm. Hôm nay cô ta không có lịch diễn, làm tổ trong nhà, chắc chắn đã nghe tiếng hét của Chu Hường. Thế mà cô ta không sang hỏi lấy một câu.
Người khác Chu Hường mặc kệ nhưng Giả Huyền My là bạn thân của cô, ít ra thấy bạn mình gặp chuyện cũng phải hỏi cho có lệ chứ. Uổng công cô nhường vai diễn cho cô ta.
Mặt Chu Hường sưng húp, mắt híp lại. Cô chẳng thể đi đâu, rú rú trong nhà chườm lạnh, bôi thuốc, dán cao, oán hận Phùng Trúc Linh, Lỗ Châu Cường và Bành Khoa. Cô cũng giận luôn Giả Huyền My vì thỉnh thoảng cô nghe âm thanh lạch cạch từ phòng cô ta vọng sang. Rõ ràng Giả Huyền My đang ở nhà, đã thức dậy nhưng không gọi điện, nhắn tin, không sang hỏi thăm.
Cứ cho rằng sợ bị dính tiếng xấu, không sang thì thôi, cũng phải nhắn vài tin chứ.
Hay Giả Huyền My tin rằng Chu Hường ngủ với đạo diễn Nguỵ để đổi vai nên xa lánh cô, tránh chỗ dơ bẩn?
Càng nghĩ càng tức.
…
Tối hôm đó Giả Huyền My mới mò sang. Chu Hường đứng chặn ở cửa, nhìn trừng trừng cô ta, không muốn cho vào nhà.
Giả Huyền My cười gượng:
- Bà giận tôi à?
- Không. – Chu Hường cười lạnh, ánh mắt toé lửa. – Bà có làm gì đâu mà tôi giận?
- Tại vì… Lúc sáng, quản lý đang ở trong nhà tôi. Chị ấy không cho tôi ra, cũng không cho nhắn tin.
Chu Hường im lặng.
Tưởng cô ngốc chắc.
Quản lý nào quản được điện thoại 24 giờ. Nếu Giả Huyền My chủ hỏi thăm đã hỏi từ lâu. Một tin nhắn tốn mấy chục giây thôi chứ bao nhiêu.
Giả Huyền My bối rối chớp chớp mắt, tỏ ra khó xử:
- Tôi xin lỗi… Lẽ ra tôi nên gọi điện, nhắn tin hỏi thăm bà sớm… Nhưng mà… Tôi bị stress vì vai diễn. Đạo diễn không hài lòng, cảnh của tôi bị quay lại suốt, chẳng có tâm trạng.
Mắt Giả Huyền My hơi đỏ lên, cúi đầu.
Chu Hường quen Giả Huyền My đã lâu, cũng hiểu tính tình mềm mỏng, sợ mọi thứ trên đời của cô ta, cơn giận từ từ dịu xuống:
- Vai hầu gái Viên Viên có cảnh nào khó đâu. Bà bị quay lại cảnh nào?
- Cảnh thay nước rửa chân. Chỉ dáng đi không chuẩn mà bị quay lại 11 lần. Họ bắt tôi bưng chậu gỗ đựng nước, nặng chết đi được. Có thể đi chuẩn được à?
Quả thực chậu gỗ rất nặng. Chu Hường từng bưng mấy lần, biết Giả Huyền My nói thật.
Cô tạm thời chấp nhận lý do, để cho Giả Huyền My vào phòng.
Phùng Trúc Linh… con rắn độc khốn nạn. Hại cô thân bại danh liệt còn chưa đủ, lại thổi gió bên tai Nguỵ phu nhân để bà ta tìm đến tận đây đánh ghen. Chuyện này đồn ra ngoài, người ta sẽ càng tin những điều báo chí viết. Ô danh đĩ điếm, bán trôn đổi vai diễn làm sao rửa sạch đây?
Chu Hường khóc nức nở một hồi, không thấy ai gõ cửa an ủi, tủi thân khủng khiếp.
Giả Huyền My chưa hề nhắn tin gọi điện hỏi thăm. Hôm nay cô ta không có lịch diễn, làm tổ trong nhà, chắc chắn đã nghe tiếng hét của Chu Hường. Thế mà cô ta không sang hỏi lấy một câu.
Người khác Chu Hường mặc kệ nhưng Giả Huyền My là bạn thân của cô, ít ra thấy bạn mình gặp chuyện cũng phải hỏi cho có lệ chứ. Uổng công cô nhường vai diễn cho cô ta.
Mặt Chu Hường sưng húp, mắt híp lại. Cô chẳng thể đi đâu, rú rú trong nhà chườm lạnh, bôi thuốc, dán cao, oán hận Phùng Trúc Linh, Lỗ Châu Cường và Bành Khoa. Cô cũng giận luôn Giả Huyền My vì thỉnh thoảng cô nghe âm thanh lạch cạch từ phòng cô ta vọng sang. Rõ ràng Giả Huyền My đang ở nhà, đã thức dậy nhưng không gọi điện, nhắn tin, không sang hỏi thăm.
Cứ cho rằng sợ bị dính tiếng xấu, không sang thì thôi, cũng phải nhắn vài tin chứ.
Hay Giả Huyền My tin rằng Chu Hường ngủ với đạo diễn Nguỵ để đổi vai nên xa lánh cô, tránh chỗ dơ bẩn?
Càng nghĩ càng tức.
…
Tối hôm đó Giả Huyền My mới mò sang. Chu Hường đứng chặn ở cửa, nhìn trừng trừng cô ta, không muốn cho vào nhà.
Giả Huyền My cười gượng:
- Bà giận tôi à?
- Không. – Chu Hường cười lạnh, ánh mắt toé lửa. – Bà có làm gì đâu mà tôi giận?
- Tại vì… Lúc sáng, quản lý đang ở trong nhà tôi. Chị ấy không cho tôi ra, cũng không cho nhắn tin.
Chu Hường im lặng.
Tưởng cô ngốc chắc.
Quản lý nào quản được điện thoại 24 giờ. Nếu Giả Huyền My chủ hỏi thăm đã hỏi từ lâu. Một tin nhắn tốn mấy chục giây thôi chứ bao nhiêu.
Giả Huyền My bối rối chớp chớp mắt, tỏ ra khó xử:
- Tôi xin lỗi… Lẽ ra tôi nên gọi điện, nhắn tin hỏi thăm bà sớm… Nhưng mà… Tôi bị stress vì vai diễn. Đạo diễn không hài lòng, cảnh của tôi bị quay lại suốt, chẳng có tâm trạng.
Mắt Giả Huyền My hơi đỏ lên, cúi đầu.
Chu Hường quen Giả Huyền My đã lâu, cũng hiểu tính tình mềm mỏng, sợ mọi thứ trên đời của cô ta, cơn giận từ từ dịu xuống:
- Vai hầu gái Viên Viên có cảnh nào khó đâu. Bà bị quay lại cảnh nào?
- Cảnh thay nước rửa chân. Chỉ dáng đi không chuẩn mà bị quay lại 11 lần. Họ bắt tôi bưng chậu gỗ đựng nước, nặng chết đi được. Có thể đi chuẩn được à?
Quả thực chậu gỗ rất nặng. Chu Hường từng bưng mấy lần, biết Giả Huyền My nói thật.
Cô tạm thời chấp nhận lý do, để cho Giả Huyền My vào phòng.