Khuôn mặt Địch Nghệ lạnh như băng, mắt đen tĩnh lặng không biểu cảm, không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Chu Hường liếc lưỡi dao sáng loáng, cảm nhận mũi dao nhọn lạnh ngắt kề vào da cổ, toàn thân nóng bừng, tim đập thình thịch:
- Có… có ý… gì?
- Cô là diễn viên, sao nghĩ cái gì cũng hiện ra trên mặt vậy?
Hả?
Đây là…
Muốn Chu Hường diễn?
Nhưng mà diễn cái gì?
Địch Nghệ đọc được suy nghĩ của cô, trả lời:
- Đường đường là vợ của Lão Nhị mà sợ dao ư? Nhát gan như thế ai sẽ nể nang, ai thèm nghe lời?
Muốn cô lạnh lùng, to gan? Muốn cô không sợ dao, không sợ chết?
Chu Hường ngậm miệng.
Phải rồi, cô là diễn viên cơ mà, dù có sợ cũng phải cố giả bộ không sợ. Hơn nữa hôm qua cô vừa trải qua nỗi đau không thể miêu tả bằng lời, trải qua thời khắc sinh tử, thực sự đã bỏ mạng.
Trong phút cuối mơ hồ, cô thấy Địch Nghệ…
Có phải ảo giác không nhỉ?
Có phải Địch Nghệ đã đến, gào thét gì đó?
Trông hắn như thế nào nhỉ?
Chắc giống lúc này. Mặt cũng lạnh lùng, ánh mắt vẫn chết chóc như vậy.
Chu Hường từ từ bình tĩnh lại, ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, sắc mặt biến đổi. Cô biết điều khiển biểu cảm trên mặt do kinh nghiệm 5 năm diễn suất, chỉ vài giây sau đã không còn chút hoảng sợ nào, mặc dù thực chất cô vẫn sợ.
Địch Nghệ chưa hài lòng, yêu cầu:
- Kiêu căng, tự tin hơn nữa…
Chu Hường co giãn cơ mặt, ánh mắt trở nên sắc bén, khoé miệng hơi kéo lên.
- Đúng rồi. Bớt khiêu khích đi một chút. Người hắc bang không thích bị khích tướng.
Cô lại điều chỉnh. Địch Nghệ hài lòng, cất dao vào túi, rút súng bên thắt lưng ra.
Cô thất kinh, trợn mắt nhìn khẩu súng đen ngòm, lắp bắp:
- Anh… đi bắt dâu… Mang súng theo làm gì?
- Đi đâu tôi cũng mang. – Địch Nghệ mở chốt an toàn, lên đạn.
Toàn thân Chu Hường co rúm lại, sự kinh hãi bùng lên. Cô muốn bỏ chạy.
Hôm qua cô vừa chết một lần, giờ không muốn chết.
Địch Nghệ đè vai cô trước chỉ một giây trước khi cô vùng dậy, ấn ngồi lại xuống sofa, chĩa nòng sũng đen ngòm vào giữa thái dương cô. Khuôn mặt hắn trở nên hung ác, ánh mắt loé sáng độc địa. Chất giọng trầm khàn nghe như lưỡi cưa cứa vào cổ họng cô:
- Nói, mật khẩu tài khoản ngân hàng…
Chu Hường thở hổn hển vì sợ.
Hắn sẽ không bắn thật chứ?
Tại sao lên đạn?
Nếu chỉ tập để quen, cần gì mở chốt an toàn.
Họng súng dí vào đầu Chu Hường.
Cô nhắm nghiền mắt, ngậm chặt miệng.
Tiếng cười tà ác của Địch Nghệ lởn vởn bên tai:
- Nét mặt…
- Quá sức chịu đựng… - Chu Hường nói trong hơi thở. – Phải cho tôi thời gian… tập quen chứ…
Khẩu súng được thu lại, một tiếng ừ trầm thấp vang lên. Địch Nghệ cất súng, đứng dậy:
- Tạm được. Đi thôi…
Chu Hường liếc lưỡi dao sáng loáng, cảm nhận mũi dao nhọn lạnh ngắt kề vào da cổ, toàn thân nóng bừng, tim đập thình thịch:
- Có… có ý… gì?
- Cô là diễn viên, sao nghĩ cái gì cũng hiện ra trên mặt vậy?
Hả?
Đây là…
Muốn Chu Hường diễn?
Nhưng mà diễn cái gì?
Địch Nghệ đọc được suy nghĩ của cô, trả lời:
- Đường đường là vợ của Lão Nhị mà sợ dao ư? Nhát gan như thế ai sẽ nể nang, ai thèm nghe lời?
Muốn cô lạnh lùng, to gan? Muốn cô không sợ dao, không sợ chết?
Chu Hường ngậm miệng.
Phải rồi, cô là diễn viên cơ mà, dù có sợ cũng phải cố giả bộ không sợ. Hơn nữa hôm qua cô vừa trải qua nỗi đau không thể miêu tả bằng lời, trải qua thời khắc sinh tử, thực sự đã bỏ mạng.
Trong phút cuối mơ hồ, cô thấy Địch Nghệ…
Có phải ảo giác không nhỉ?
Có phải Địch Nghệ đã đến, gào thét gì đó?
Trông hắn như thế nào nhỉ?
Chắc giống lúc này. Mặt cũng lạnh lùng, ánh mắt vẫn chết chóc như vậy.
Chu Hường từ từ bình tĩnh lại, ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, sắc mặt biến đổi. Cô biết điều khiển biểu cảm trên mặt do kinh nghiệm 5 năm diễn suất, chỉ vài giây sau đã không còn chút hoảng sợ nào, mặc dù thực chất cô vẫn sợ.
Địch Nghệ chưa hài lòng, yêu cầu:
- Kiêu căng, tự tin hơn nữa…
Chu Hường co giãn cơ mặt, ánh mắt trở nên sắc bén, khoé miệng hơi kéo lên.
- Đúng rồi. Bớt khiêu khích đi một chút. Người hắc bang không thích bị khích tướng.
Cô lại điều chỉnh. Địch Nghệ hài lòng, cất dao vào túi, rút súng bên thắt lưng ra.
Cô thất kinh, trợn mắt nhìn khẩu súng đen ngòm, lắp bắp:
- Anh… đi bắt dâu… Mang súng theo làm gì?
- Đi đâu tôi cũng mang. – Địch Nghệ mở chốt an toàn, lên đạn.
Toàn thân Chu Hường co rúm lại, sự kinh hãi bùng lên. Cô muốn bỏ chạy.
Hôm qua cô vừa chết một lần, giờ không muốn chết.
Địch Nghệ đè vai cô trước chỉ một giây trước khi cô vùng dậy, ấn ngồi lại xuống sofa, chĩa nòng sũng đen ngòm vào giữa thái dương cô. Khuôn mặt hắn trở nên hung ác, ánh mắt loé sáng độc địa. Chất giọng trầm khàn nghe như lưỡi cưa cứa vào cổ họng cô:
- Nói, mật khẩu tài khoản ngân hàng…
Chu Hường thở hổn hển vì sợ.
Hắn sẽ không bắn thật chứ?
Tại sao lên đạn?
Nếu chỉ tập để quen, cần gì mở chốt an toàn.
Họng súng dí vào đầu Chu Hường.
Cô nhắm nghiền mắt, ngậm chặt miệng.
Tiếng cười tà ác của Địch Nghệ lởn vởn bên tai:
- Nét mặt…
- Quá sức chịu đựng… - Chu Hường nói trong hơi thở. – Phải cho tôi thời gian… tập quen chứ…
Khẩu súng được thu lại, một tiếng ừ trầm thấp vang lên. Địch Nghệ cất súng, đứng dậy:
- Tạm được. Đi thôi…