Bành Khoa liếc Địch Nghệ lần nữa, hạ giọng:
- Ai vậy? Nhìn đáng sợ quá.
- Ha ha…
Chu Hường cười gượng không trả lời, vừa uống sinh tố vừa chém gió linh tinh với Bành Khoa.
Từ sau vụ không đăng bài thanh minh, cô chẳng quý Bành Khoa như trước, nói cái gì cũng cầm chừng, giữ kẽ. Bành Khoa không nhận ra, vui vẻ buôn hăng say, mắt sáng rực hoan hỉ bất chấp xung quanh rất nhiều người.
Anh không sợ bị hiểu lầm, Chu Hường sợ.
Cô làm như vô tình lùi lại nửa bước.
Bành Khoa càng nói cô càng thấy buồn cười, cố gắng nín lại nhưng không được. Cô bắt đầu cười khúc khích.
Cốc sinh tố cạn, Chu Hường cảm thấy một luồn khí nóng bỏng xộc từ bụng lên ngực, khiến cô muốn cười thật to.
Cô phá lên cười ha ha, nhún nhảy theo nhạc, lắc lư quay cuồng.
Bành Khoa kinh ngạc đứng nhìn.
Chu Hường càng nhảy càng hăng, cười khúc khích. Bốn phía quay mòng mòng, cô hét lên vì hưng phấn, không khống chế được hành động của mình.
Bành Khoa lùi xa khỏi Chu Hường, nhập vào đám đông xôn xao xung đang xúm lại xem, chỉ trỏ thì thầm.
Chu Hường không nhận ra hành động kỳ quặc của mình. Cô chỉ thấy rất vui, rất hưng phấn, muốn nhảy nhót. Cô như bay bổng trên chín tầng mây, một luồn sung sướng sảng khoái trào từ bụng dưới ra khắp thân thể. Cô quay cuồng la hét, nhún nhảy như điên bất chấp những người khác lấy điện thoại ra quay phim.
Khuôn mặt họ vặn vẹo lướt qua, ai nấy đang cười khúc khích.
Chu Hường càng lắc càng điên cuồng.
Có ai đó giữ lấy cô, nắm hai vai siết phát đau. Cô không nhận ra, vẫn vặn vẹo nhảy nhót, cười rú lên từng cơn.
Cơ thể mỗi lúc một nóng, sự hưng phấn biến thành từng luồng khí thiêu đốt các tế bào, nóng như bị ném vào đống lửa.
Chu Hường ôm đầu hét thảm thiết, ngã vật xuống đất co giật.
- Gọi cấp cứu… gọi cấp cứu mau… - Ai đó hét.
Bốn phía nhốn nháo, điện thoại vẫn chĩa vào bất chấp những tiếng kêu la sợ hãi. Đám đông xúm đen nhìn Chu Hường co giật trên đất.
…
Chu Hường tỉnh lại ở bệnh viện, xung quanh cũng đầy cảnh sát nhưng lần này cục diện hoàn toàn khác lần trước. Cô bị hỏi cung như tội phạm, choáng váng khi biết mình sốc một loại chất cấm có tác dụng hưng phấn thần kinh.
Có kẻ đã bỏ chất cấm vào đồ uống để hãm hại cô, khiến cô sốc thuốc, nhảy nhót điên cuồng, co giật rồi bất tỉnh giữa bữa tiệc.
Cô kêu lên:
- Tôi không dùng ma tuý… Có sự nhầm lẫn nào không? Tôi không hề…
- Không phải ma tuý. – Một bác sĩ trấn an. – Đó chỉ là chất cấm gây hưng phấn.
- Chất cấm tôi cũng không dùng… Tôi uống đồ uống trong bữa tiệc…
Nói đến đây, Chu Hường ngừng bặt, mắt đảo như rang lạc.
Một cảnh sát nam hỏi:
- Ai đã đưa đồ uống cho cô?
Giọng Chu Hường lạc đi:
- Đàn anh cùng công ty… Bành Khoa…
Cảnh sát ghi chép lại, hỏi cô đã uống những gì. Chu Hường thở dốc:
- Rượu và một cốc sinh tố.
- Ai vậy? Nhìn đáng sợ quá.
- Ha ha…
Chu Hường cười gượng không trả lời, vừa uống sinh tố vừa chém gió linh tinh với Bành Khoa.
Từ sau vụ không đăng bài thanh minh, cô chẳng quý Bành Khoa như trước, nói cái gì cũng cầm chừng, giữ kẽ. Bành Khoa không nhận ra, vui vẻ buôn hăng say, mắt sáng rực hoan hỉ bất chấp xung quanh rất nhiều người.
Anh không sợ bị hiểu lầm, Chu Hường sợ.
Cô làm như vô tình lùi lại nửa bước.
Bành Khoa càng nói cô càng thấy buồn cười, cố gắng nín lại nhưng không được. Cô bắt đầu cười khúc khích.
Cốc sinh tố cạn, Chu Hường cảm thấy một luồn khí nóng bỏng xộc từ bụng lên ngực, khiến cô muốn cười thật to.
Cô phá lên cười ha ha, nhún nhảy theo nhạc, lắc lư quay cuồng.
Bành Khoa kinh ngạc đứng nhìn.
Chu Hường càng nhảy càng hăng, cười khúc khích. Bốn phía quay mòng mòng, cô hét lên vì hưng phấn, không khống chế được hành động của mình.
Bành Khoa lùi xa khỏi Chu Hường, nhập vào đám đông xôn xao xung đang xúm lại xem, chỉ trỏ thì thầm.
Chu Hường không nhận ra hành động kỳ quặc của mình. Cô chỉ thấy rất vui, rất hưng phấn, muốn nhảy nhót. Cô như bay bổng trên chín tầng mây, một luồn sung sướng sảng khoái trào từ bụng dưới ra khắp thân thể. Cô quay cuồng la hét, nhún nhảy như điên bất chấp những người khác lấy điện thoại ra quay phim.
Khuôn mặt họ vặn vẹo lướt qua, ai nấy đang cười khúc khích.
Chu Hường càng lắc càng điên cuồng.
Có ai đó giữ lấy cô, nắm hai vai siết phát đau. Cô không nhận ra, vẫn vặn vẹo nhảy nhót, cười rú lên từng cơn.
Cơ thể mỗi lúc một nóng, sự hưng phấn biến thành từng luồng khí thiêu đốt các tế bào, nóng như bị ném vào đống lửa.
Chu Hường ôm đầu hét thảm thiết, ngã vật xuống đất co giật.
- Gọi cấp cứu… gọi cấp cứu mau… - Ai đó hét.
Bốn phía nhốn nháo, điện thoại vẫn chĩa vào bất chấp những tiếng kêu la sợ hãi. Đám đông xúm đen nhìn Chu Hường co giật trên đất.
…
Chu Hường tỉnh lại ở bệnh viện, xung quanh cũng đầy cảnh sát nhưng lần này cục diện hoàn toàn khác lần trước. Cô bị hỏi cung như tội phạm, choáng váng khi biết mình sốc một loại chất cấm có tác dụng hưng phấn thần kinh.
Có kẻ đã bỏ chất cấm vào đồ uống để hãm hại cô, khiến cô sốc thuốc, nhảy nhót điên cuồng, co giật rồi bất tỉnh giữa bữa tiệc.
Cô kêu lên:
- Tôi không dùng ma tuý… Có sự nhầm lẫn nào không? Tôi không hề…
- Không phải ma tuý. – Một bác sĩ trấn an. – Đó chỉ là chất cấm gây hưng phấn.
- Chất cấm tôi cũng không dùng… Tôi uống đồ uống trong bữa tiệc…
Nói đến đây, Chu Hường ngừng bặt, mắt đảo như rang lạc.
Một cảnh sát nam hỏi:
- Ai đã đưa đồ uống cho cô?
Giọng Chu Hường lạc đi:
- Đàn anh cùng công ty… Bành Khoa…
Cảnh sát ghi chép lại, hỏi cô đã uống những gì. Chu Hường thở dốc:
- Rượu và một cốc sinh tố.