Địch Nghệ nhíu mày:
- Không ở Lỗ gia, cô định ở đâu?
- Chẳng phải các kim chủ bao nuôi tình nhân vẫn luôn mua nhà mua xe riêng cho họ sao? Tôi muốn cậu anh mua nhà cho tôi. Tôi sẽ ở nhà mình. Khi nào cậu anh cần… thì đến, hoặc tôi đến chỗ ông ấy gọi.
- Không được. – Giọng Địch Nghệ lạnh lẽo khó chịu. – Cậu tôi đã đổi ý. Cô không phải tình nhân. Lần này đón cô về Lỗ gia để chuẩn bị hôn lễ. Cô sẽ trở thành vợ của ông ấy, mợ hai của tôi.
Chu Hường mở to mắt nhìn:
- Nghiêm túc?
- Hắc bang không biết đùa. Chẳng phải trước kia cô không muốn làm tình nhân ư? Ông ấy sẽ cho cô danh phận tử tế, dưới một người trên trăm người.
Chu Hường cảm thấy sợ:
- Tôi… tôi nghĩ làm tình nhân vẫn tốt hơn.
- Không đăng ký kết hôn. – Địch Nghệ nhấn mạnh.
Không đăng ký kết hôn thì có khác nào tình nhân.
- Nhưng tổ chức lễ cưới theo truyền thống của hắc bang. Cô sẽ được người Lỗ Bang công nhận là vợ của cậu tôi. Về mặt pháp luật, hai người không phải vợ chồng nhưng hắc bang không sống theo pháp luật. Không đăng ký kết hôn, cô có thể thoát ly bất cứ khi nào Lỗ gia gặp nạn… Hoặc không. Tuỳ cô lựa chọn.
Chu Hường nổi da gà.
Quả là hang hùm ổ sói.
Làm vợ Lỗ Châu Cường, được Lỗ Bang công nhận, dưới một người trên trăm người nhưng xét về mặt pháp lý lại không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào khi Lỗ Bang gặp nạn. Nghe có lợi vô cùng.
Khi có biến, đi hay ở là tuỳ cô. Cái này… có phải lừa đảo không?
Chu Hường không dám thể hiện sự nghi hoặc vì khuôn mặt Địch Nghệ rất nghiêm túc, rất đáng sợ. Hắn cũng vừa nói hắc bang không biết đùa.
- Vậy… Bắt buộc phải ở Lỗ gia?
- Trước mắt là thế. Sau này tính tiếp. Dù sao cô cũng chưa thể quay lại giới giải trí ngay. Phải tổ chức hôn lễ xong xuôi, ổn định cuộc sống, làm quen với nhiều thứ.
Có lý.
Chu Hường gật gù thuận theo.
Địch Nghệ nhếch mép cười hai giây, tiếp tục:
- Chuyện tiền nong cô không cần lo. Lỗ gia rất giàu có. Cô muốn nhà có nhà, muốn xe có xe. Không cần phải ngửa tay xin từng đồng, càng không cần nhìn sắc mặt kẻ khác. Ở Lỗ gia, cậu tôi là trời.
Chu Hường càng nghe càng sợ.
Lỗ Châu Cường là trời, vậy cô lọt vào hang hùm thực sự. Luật pháp sẽ không với tới ngôi nhà của lão. Lỡ lão đánh cô…
Địch Nghệ im lặng. Chu Hường lơ đễnh một hồi, thấy hắn không nói gì thì hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Cô còn yêu cầu gì nữa?
- À… Tạm thời chỉ thế thôi.
Địch Nghệ đứng lên, bước tới trước mặt cô, ngồi xuống bàn. Khoảng cách giữa họ bị rút ngắn đến không thể ngắn hơn. Chu Hường ngạc nhiên nép chặt vào lưng ghế sofa.
Động tác tiếp theo của hắn khiến cô choáng.
Hắn rút dao gấp trong túi, bấm tạch một cái. Lưỡi dao bật ra dí vào cổ Chu Hường.
Cô trợn mắt, há miệng kinh hãi không thốt nên lời.
- Không ở Lỗ gia, cô định ở đâu?
- Chẳng phải các kim chủ bao nuôi tình nhân vẫn luôn mua nhà mua xe riêng cho họ sao? Tôi muốn cậu anh mua nhà cho tôi. Tôi sẽ ở nhà mình. Khi nào cậu anh cần… thì đến, hoặc tôi đến chỗ ông ấy gọi.
- Không được. – Giọng Địch Nghệ lạnh lẽo khó chịu. – Cậu tôi đã đổi ý. Cô không phải tình nhân. Lần này đón cô về Lỗ gia để chuẩn bị hôn lễ. Cô sẽ trở thành vợ của ông ấy, mợ hai của tôi.
Chu Hường mở to mắt nhìn:
- Nghiêm túc?
- Hắc bang không biết đùa. Chẳng phải trước kia cô không muốn làm tình nhân ư? Ông ấy sẽ cho cô danh phận tử tế, dưới một người trên trăm người.
Chu Hường cảm thấy sợ:
- Tôi… tôi nghĩ làm tình nhân vẫn tốt hơn.
- Không đăng ký kết hôn. – Địch Nghệ nhấn mạnh.
Không đăng ký kết hôn thì có khác nào tình nhân.
- Nhưng tổ chức lễ cưới theo truyền thống của hắc bang. Cô sẽ được người Lỗ Bang công nhận là vợ của cậu tôi. Về mặt pháp luật, hai người không phải vợ chồng nhưng hắc bang không sống theo pháp luật. Không đăng ký kết hôn, cô có thể thoát ly bất cứ khi nào Lỗ gia gặp nạn… Hoặc không. Tuỳ cô lựa chọn.
Chu Hường nổi da gà.
Quả là hang hùm ổ sói.
Làm vợ Lỗ Châu Cường, được Lỗ Bang công nhận, dưới một người trên trăm người nhưng xét về mặt pháp lý lại không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào khi Lỗ Bang gặp nạn. Nghe có lợi vô cùng.
Khi có biến, đi hay ở là tuỳ cô. Cái này… có phải lừa đảo không?
Chu Hường không dám thể hiện sự nghi hoặc vì khuôn mặt Địch Nghệ rất nghiêm túc, rất đáng sợ. Hắn cũng vừa nói hắc bang không biết đùa.
- Vậy… Bắt buộc phải ở Lỗ gia?
- Trước mắt là thế. Sau này tính tiếp. Dù sao cô cũng chưa thể quay lại giới giải trí ngay. Phải tổ chức hôn lễ xong xuôi, ổn định cuộc sống, làm quen với nhiều thứ.
Có lý.
Chu Hường gật gù thuận theo.
Địch Nghệ nhếch mép cười hai giây, tiếp tục:
- Chuyện tiền nong cô không cần lo. Lỗ gia rất giàu có. Cô muốn nhà có nhà, muốn xe có xe. Không cần phải ngửa tay xin từng đồng, càng không cần nhìn sắc mặt kẻ khác. Ở Lỗ gia, cậu tôi là trời.
Chu Hường càng nghe càng sợ.
Lỗ Châu Cường là trời, vậy cô lọt vào hang hùm thực sự. Luật pháp sẽ không với tới ngôi nhà của lão. Lỡ lão đánh cô…
Địch Nghệ im lặng. Chu Hường lơ đễnh một hồi, thấy hắn không nói gì thì hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Cô còn yêu cầu gì nữa?
- À… Tạm thời chỉ thế thôi.
Địch Nghệ đứng lên, bước tới trước mặt cô, ngồi xuống bàn. Khoảng cách giữa họ bị rút ngắn đến không thể ngắn hơn. Chu Hường ngạc nhiên nép chặt vào lưng ghế sofa.
Động tác tiếp theo của hắn khiến cô choáng.
Hắn rút dao gấp trong túi, bấm tạch một cái. Lưỡi dao bật ra dí vào cổ Chu Hường.
Cô trợn mắt, há miệng kinh hãi không thốt nên lời.