• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chát" một tiếng kinh thiên động địa vang lên, dãy ghế dài yên tĩnh suốt một phút.



Mọi người khiếp sợ mà nhìn Ôn Từ.



Cô dám đánh thật!



Kiều Tịch Tịch vội vàng duỗi tay lôi kéo Ôn Từ, bắt cô xin lỗi Phó Tư Bạch.



Ôn Từ cắn răng, không nói một lời.



Phó Tư Bạch nghiêng người dựa vào một bên ghế, làn da có chút ửng hồng.



Anh đã nhìn ra từ trong ánh mắt cô gái nhỏ là sự quật cường~



Cô đã đánh thật, bởi vì cô chán ghét anh.



Không có cảm giác nào khác, má trái nóng rát, trong lồng ngực.. như xuyên qua tim vào đến tận xương.



"Phó Tư Bạch, còn chơi nữa không?" Đáy mắt cô gái có khoái cảm vừa được trả thù, nhưng dường như chưa đã thèm.



Đôi mắt Phó Tư Bạch lạnh băng, liếm liếm khóe miệng: "Tiếp."



Ván tiếp theo, Ôn Từ thắng.



Chát!



Ván tiếp theo, Ôn Từ lại thắng.



Chát!



Lại thắng.



Chát!



* * *



Làn da Phó Tư Bạch vốn là trắng lạnh, bị phát mấy bàn tay, hai bên trái phải mặt ửng đỏ một mảng.



Khóe miệng anh tự giễu cong lên.



Đã cảm nhận được nỗi đau xuyên tim, lại cảm thấy động tác đánh người của cô.. thật đẹp.



Lâm Vũ hoảng sợ giống như kiến bò quanh chảo nóng, đem bánh kem đưa qua, giải vây nói: "Được rồi, đừng đùa nữa, thọ tinh muốn cắt bánh kem."



Ôn Từ nhìn chằm chằm anh, ánh mắt như cún con phát cuồng, gắt gao muốn cắn anh không buông miệng: "Tiếp nữa không, Phó Tư Bạch."



Phó Tư Bạch đã nhìn ra, đáy mắt cô phát ra ý khoái trá.



"Làm một ván nữa." Anh liếm khóe miệng khô ráo, trầm giọng nói.



"Tốt."



Ván này, Phó Tư Bạch là 3 điểm, 2 điểm, 2 điểm.



Chẳng qua Ôn Từ còn nhỏ hơn so với anh, 3 điểm, 1 điểm, 1 điểm.



Ánh mắt anh hơi kinh ngạc.



Cố ý làm, đã nhường tới điểm số như thế mà so ra cô còn nhỏ hơn.



Hiển nhiên, ván cuối cùng này, cô cũng là một lòng cầu bại.



Có bệnh ư?



Ôn Từ nhắm hai mắt lại, chờ đợi, thừa nhận người nam kia gom góp tức giận ngập trời liên tục nhiều ván như vậy: "Đến đây đi."



Khóe miệng Phó Tư Bạch xếch lên cười lạnh, đè đè khớp xương tay, phát ra tiếng kêu rắc rắc.



Rất nhiều cô gái tại đây đều bưng kín đôi mắt không dám nhìn, ngay cả không ít nam sinh đã sớm nghẹn một bụng tức tối, ai cũng muốn nhìn Phó Tư Bạch dạy dỗ cô gái này.



Ôn Từ run rẩy, dốc hết dũng khí chờ đợi cái tát này của Phó Tư Bạch, cô thậm chí đứng đúng tầm chuẩn bị tốt hơn cho quyền cước của vị Thái Tử này đối với cô.



Nhưng mà, nghênh đón cô không phải một bàn tay vô tình, mà là cái nhấn xuống nhẹ nhàng bâng quơ, gõ trên trán của cô.



Cả đám người ồ lên!



Ôn Từ đột nhiên mở mắt ra, không thể tin được mà nhìn anh.



Lại thấy Phó Tư Bạch lười biếng dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, ngả ngớn mà cười nói: "Được rồi, huề nhau."



Ôn Từ còn có thể cảm giác được xúc cảm từ đầu ngón tay anh, nhiệt độ cơ thể cứ nhàn nhạt, như vết xăm sâu vào vứt đi không được.



Người này dựa vào cái gì mà nhanh chóng buông tha cô như vậy, là phải hung hăng trả thù, có xuống tay nặng đến đâu Ôn Từ đều nhận.



Cô đã đánh người, đây là cô phải chịu.



Nhưng không ngờ người này lại nhẹ nhàng ấn xuống như vậy, khiến cho Ôn Từ.. xấu hổ rồi giận dữ lại áy náy.



"Phó Tư Bạch, chơi không nổi thì đừng đùa như vậy."



"Ông đây chơi không nổi, là sao?"



Phó Tư Bạch cũng ẩn ẩn vài phần hỏa khí, nhìn về phía cô, "Một hai tôi phải đánh cô, cô mới thoải mái, đúng không."



"Đúng vậy! Tôi đã đánh anh nhiều lần như vậy, anh nên đánh trả lại tôi chứ!" Nước mắt theo má cô chảy xuôi xuống dưới, "Anh lại không phải Bồ Tát, anh là Phó Tư Bạch mà!"



Phó Tư Bạch đã nhìn ra, hành vi vừa rồi của cô gái này bởi vì.. áy náy.



Anh tha thứ cho cô, so với anh đánh cô.. càng làm cô khó chịu hơn.



Anh cúi đầu lấy điếu thuốc, lãnh đạm nói: "Lại đây."



Ôn Từ rời chỗ ngồi đi qua, Phó Tư Bạch nâng khuôn mặt cô, cái khuôn mặt đã làm anh trầm mê hàng đêm, anh vỗ nhẹ nhẹ bốn năm lần, dùng giọng bất đắc dĩ nói: "Cô đó, về sau đừng xuất hiện ở trước mắt tôi."



Dứt lời, không lưu tình chút nào mà đẩy mặt cô ra.



Thật sự không muốn.. vướng sâu trong vũng lầy.



Ôn Từ chảy nước mắt, sải bước rời khỏi quán bar.



Kiều Tịch Tịch thẳng một đường chạy theo cô, khi ra khỏi quán bar lão thuyền trưởng, Lâm Vũ đã đuổi tới, đem bánh kem chocolate đặt vào tay Kiều Tịch Tịch: "Bảo bảo, lấy về cho các bạn cùng phòng ăn đi."



"Ôi, đây không phải là bánh sinh nhật của anh ấy sao?"



"Nơi này toàn là nam, tụi anh không ăn bánh kem, em lấy về đi thôi, không cần lãng phí."



"Tốt quá, cảm ơn bảo bối."



"Thuận tiện, em khuyên nhủ cô ấy, đừng ngang ngạnh nữa với Phó Tư Bạch." Hắn lo lắng nhìn về phía Ôn Từ, "Vị kia.. Không phải dạng nữ sinh ngoan ngoãn như cô ấy chọc đến là được đâu."



"Ừh, em đã biết."



Kiều Tịch Tịch từ biệt Lâm Vũ, đuổi theo Ôn Từ.



Gió đêm nhẹ nhàng thổi, cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa.



Ôn Từ ngồi xổm xuống bên đường cái, toàn thân run rẩy, nôn thốc ra..



Cô trở nên hư hỏng quá rồi, hư hỏng rồi, hư hỏng rồi.



Cuộc sống hiện tại, đã mau chóng bức cô hoàn toàn thay đổi.



Kiều Tịch Tịch vội vàng chạy tới, vỗ nhẹ vào lưng cô, lấy khăn giấy đưa qua: "Cậu không sao chứ, sao lại uống nhiều như vậy."



Ôn Từ nhận lấy khăn giấy, xoa xoa miệng: "Thực xin lỗi, quấy rầy buổi tiệc của cậu."



"Tớ không sao cả, sớm biết tâm tình cậu không tốt, sẽ không gọi cậu đi cùng với tớ." Kiều Tịch Tịch đau lòng nói, "Có phải cậu cùng Phó Tư Bạch có xích mích?"



Tay Ôn Từ chặt chẽ nắm lại thành quyền, nghĩ đến cha đang nằm bất động trên giường ở bệnh viện, nghĩ đến cuộc sống hiện tại vô nghĩa này..



Không chỉ là giận, mà là thù hận.



"Bất quá, Phó Tư Bạch cũng quá khác thường, chẳng lẽ bởi vì hôm nay là sinh nhật nên anh ấy phải làm thiện tích đức sao?"



Ôn Từ nhìn Kiều Tịch Tịch.



Kiều Tịch Tịch vừa đi vừa nói chuyện: "Đúng vậy, tớ nghe bạn trai nói qua, anh ấy cũng không phải là người lương thiện, còn nữa một lần quấy nhiễu đánh người.. hiện vẫn đang nằm ở bệnh viện."



"Anh ấy đối với cậu cũng thật nhẫn nhịn quá đi."



* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK