• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi tí tách tí tách.



Ôn Từ tay nâng cằm, nhìn những hạt mưa đêm như những ngôi sao nhẹ nhàng rơi trên cửa sổ sát đất, rồi biến thành từng đường nước bé nhỏ ngoằn ngoèo.



Buổi sáng khi ra cửa, mẹ còn nhắc nhở cô phải mang dù, bởi vì thành Nam thường có mưa về đêm.



Suốt cả ngày dài không thể nhớ được.



Cô cúi gập người trên bàn, đầu ngón tay vuốt ve chuỗi ngọc màu trắng mẹ cô đã đưa cho, từng hạt ngọc lạnh băng cũng lan sang nhiệt độ cơ thể.



Ngáp dài, Ôn Từ nhắm mắt nghỉ ngơi.



Cúi người trên bàn chỉ có thể chợp mắt, nhưng cô thật sự quá mệt nhọc.



Trong mông lung, nghe được "Xin chào quý khách" là giọng nữ trong máy tự động vang lên, tiếp theo chính là một giọng nam trầm thấp, đang nói qua điện thoại~



"Chuyển chuyên nghiệp? Ngài chờ xem."



"Thật ra làm minh tinh cũng không phải nghĩ gì nhiều, chỉ thích đối nghịch cùng lão nhân gia ngài thôi."



"Ngài cứ chờ, sắp tới tôi lại đi thi vận động trường cấp quốc gia lần hai, nhất định sẽ rạng rỡ hiển dương tổ tiên."



Ôn Từ xoa xoa đôi mắt, theo tiếng nhìn tới, lại thấy một thanh niên dựa vào kệ để đồ bên ngoài, đầu ngón tay thon dài tùy tiện cầm chai nước soda.



Ánh đèn chiếu vào làn da trắng lạnh của hắn, tóc mai cắt ngắn, trên tai đeo một khuyên tai màu đen, có vẻ không hợp lắm lại lãnh cảm.



"Ngài cũng thật là, lúc này còn không ở cùng vợ nhỏ của ngài ngủ đi, có tu tiên đâu?"



"Thôi đi, lại cố chịu đựng nỗi đau đớn trong lòng."



Dứt lời, hắn ngắt điện thoại, cầm chai nước soda đi vào quầy tính tiền.



Ôn Từ nhận ra hắn, vị Thái Tử nhà họ Phó_ Phó Tư Bạch.



Sắc mặt cô trầm xuống, lãnh đạm nói: "Bốn đồng."



Giọng nói của cô nghe rất nhẹ nhàng mà quá lãnh đạm, đang xem di động Phó Tư Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu.



Đôi mắt cô gái như mặt nước trong suốt, lông mi tinh mịn như liễu rũ, ánh đèn rọi xuống làn da trắng nõn lạnh giá, môi không tô điểm mà đỏ hồng, nhìn khuôn mặt cô sạch sẽ lại tươi đẹp.



Lúc tầm mắt đen nhánh kia quét qua cô, tức khắc cô cảm thấy tỏa ra một luồng khí áp bách, cô vội dời mắt đi, nhìn chằm chằm máy thu tiền.



Không biết có nhận ra được chăng, chắc hơn phân nửa là không, ngay lúc đó phòng giữ đồ ánh sáng cũng rất tối.



Cô thấy hắn chậm chạp không trả tiền, hỏi lại một câu: "Quét mã vẫn là tiền mặt?"



Lúc này Phó Tư Bạch mới giật mình phản ứng lại: "Lấy thêm gói thuốc."



"Thuốc gì?"



"Marlboro."



Đầu ngón tay cô duỗi đến quầy thuốc bên trái ngăn thứ ba, gỡ gói thuốc xuống.



Ánh mắt Phó Tư Bạch dừng trên người cô.



Chẳng qua ngắn ngủi mới hơn một năm, cô đã thay đổi nhiều thân hình thon gầy thêm phần xinh đẹp.



Trước kia phú quý vinh hoa là viên ngọc sáng, hiện tại thanh thoát như con bướm nhỏ.



Chiếc đầm dài màu trắng thực thích hợp khí chất của cô, sạch sẽ, trong sáng như tia nắng mặt trời ngày hè.



Hắn thâm ý mà nhìn dáng dấp mềm mại đường cong tròn đầy, hầu kết lăn lăn.



Ôn Từ xoay người thấy hắn nhìn mình, lại nghĩ đến tập đoàn nhà họ Phó đã làm những gì với gia đình mình, trong lòng ẩn ẩn ý ghét bỏ, không hề khách khí thẩy gói Marlboro đến trước mặt hắn.



Chỉ là động tác hơi quá trớn, gói Marlboro rơi xuống đất.



Tựa hồ.. biểu lộ đến quá mức rõ ràng.



Ánh mắt Phó Tư Bạch hạ xuống, nhìn gói thuốc trên mặt đất, giữa mày nhíu lại.



Cô lập tức nói: "Xin lỗi."



Người ở dưới mái hiên phải cúi đầu, cô đã không thể như lúc trước cứ kiêu ngạo chẳng kiêng kỵ gì.



Vì tránh để khách hàng khiếu nại, Ôn Từ thành khẩn nói: "Tôi có chút mỏi mệt, xin tha thứ, không phải cố ý."



Ánh mắt Phó Tư Bạch rất sắc bén, làm sao nhìn không ra cô có cố ý hay không.



Hắn chẳng phải người tốt tính gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hơi hoảng sợ của cô, trong phút chốc mềm lòng.



Buông hơi thở dài và cười nhạt một cái, hắn nhặt gói thuốc lên rồi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.



Ôn Từ nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt đưa theo bóng dáng hắn, nhìn về trước.



Bên ngoài mưa vẫn còn rơi xuống, thanh niên cúi đầu đốt điếu thuốc, đứng một lát dưới mái hiên, sau đó đi vào đêm mưa mông lung.



0: 30, Tiểu Lệ rốt cuộc cũng tới giao ban.



Ôn Từ cầm túi cùng cô ta bàn giao, bất mãn nói: "Cô lại đến muộn."



"Chỉ hơn mười phút mà, làm dữ vậy."



"Cô đến muộn ba mươi phút."



Tiểu Lệ đem lẩu Oden bỏ vào nồi, bất mãn nói: "Ôi chao, cô không phải là cửa hàng trưởng, làm gì so đo như vậy!"



Nếu không có những biến đổi trong cuộc sống, Ôn Từ sẽ bỏ qua không tranh chấp với cô ta, từ trước cô rất kiêu ngạo, mắt không dính bụi trần, rất khinh thường nên không cùng người cãi cọ.



Nhưng hiện tại sinh hoạt nghèo khó bức bách, cô không thể mãi hiền thục mà phải học rất nhiều thứ, hiện tại còn biết so đo, tấc đất tất tranh~



"Công ty chúng ta quy định bấm giờ tính tiền công, ca đêm hai mươi bốn đồng một giờ, cô đến trễ nửa giờ, tôi đã làm thay hơn nửa giờ, cô hẳn phải trả lại tôi mười hai đồng."



Tiểu Lệ dùng một loại "quả thực là" ánh mắt kích động nhìn cô: "Cô đến mức này sao cô!"



"Nếu cô không đưa tôi, ngày mai tôi sẽ nói cho cửa hàng trưởng, cô quen thói đến trễ, đúng sai trong cửa hàng sẽ có giám sát, ai cũng không được như vậy."



Tiểu Lệ tức giận, gương mặt đỏ hồng, hung tợn móc di động ra chuyển tiền cho Ôn Từ.



Khi Ôn Từ rời khỏi cửa hàng, cô ta nhỏ giọng mắng một câu: "Bạch liên hoa*."



* nghĩa bóng là chỉ người ham tiền.



Ôn Từ đứng dưới mái hiên, nhìn mưa rơi như rèm châu, nước chảy từ mái hiên xuống đất bắn tung toé, cô không biết phải làm gì nữa.



Nơi đây cách trường học rất gần, bây giờ mà gọi xe taxi cũng bằng đi bộ, chỉ là phải mất nửa tiếng.



Lúc này, cô bỗng phát hiện ngay góc cửa cửa hàng có dựng một cây dù dài màu đen, dưới chân dù còn đọng vũng nước.



Cô quay đầu lại nhìn nhìn Tiểu Lệ, dù hoa của Tiểu Lệ dựng ở cạnh cửa, đây hẳn không phải của cô ta.



Chẳng lẽ khách hàng đã để quên?



Không có lý chút nào, trời đã mưa hơn hai tiếng, làm sao khách hàng lại bỏ quên dù ở chỗ này.



Hơn nữa từ nãy giờ.. Tất cả chỉ có duy nhất một người khách tới.



Ôn Từ nhìn thời gian, đêm đã khuya.



Cô lục trong túi lấy ra mảnh giấy ghi chép, viết vào phương thức liên hệ của mình cùng lý do mượn dù, rồi dán lên góc tường, sau đó cầm dù đi vào trong đêm mưa.



Cây dù đen này khá nặng, thân cũng rất lớn, tán căng ra tựa như vòng bảo hộ, bao vây cô vào giữa, một giọt mưa chẳng bắn lên đến người.



Có cảm giác rất an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK