• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Ôn Từ bị một người nam thô bạo kéo đẩy vào trong xe, sợ tới mức muốn thét chói tai phản kháng, quay đầu lại nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Phó Tư Bạch.



Trong ánh mắt đen nhánh kia, ẩn chứa sự tức giận cùng kích động.



Cô nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày nói: "Phó Tư Bạch, sao anh lại ở chỗ này.."



Phó Tư Bạch không có trả lời, đóng cửa xe lại, ngăn cách chung quanh với tầm mắt anh.



Không khí trong xe tức khắc có chút xấu hổ, theo bản năng Ôn Từ đưa đôi tay bắt chéo, che trước người, cuộn thân mình lùi lại ngồi vào một góc.



"Anh tới xem xe sao?"



"Bằng không, tới xem cô bán thịt?"



Ôn Từ bị anh mạo phạm đến, bèn kéo cửa xe ra muốn rời khỏi, Phó Tư Bạch không khách khí kéo cô trở vào.



Cô gái hơi mất trọng tâm, hoàn toàn ngã xuống trong lòng ngực anh.



Làn da trên người cô giờ đây như một khối lớn trắng nõn nà, toàn bộ lộ ra ở đáy mắt anh, thực sự xé toạc hết những điều cấm kỵ.



Biết rõ là kịch độc, nhưng sao từ chối được nét đẹp rực rỡ lại mê người như thế.



Phó Tư Bạch không dám nhìn đến chỗ nào đó, dời đi tầm mắt, tay lại đụng phải chỗ không nên đụng tới, khiến hô hấp có chút dồn dập, anh cởi ra áo khoác của mình ném trên người cô.



Ôn Từ cũng cảm thấy mặt đối mặt như vầy, thật sự quá xấu hổ, đành phải tiếp nhận áo khoác.



Áo của anh thật là to rộng, toàn bộ gói gọn lại thân hình nhỏ bé của cô, còn mang theo độ ấm thân thể anh.



Ôn Từ gắt gao che đậy quần áo, quấn kín mít toàn thân mình, cuối cùng mới có vài cảm giác an toàn.



"Tôi đã nói rồi, bảo cô không được xuất hiện ở trước mắt tôi."



"Sao tôi biết anh sẽ đến chỗ nào, nếu tôi biết.."



"Biết cô sẽ không tới ư?"



Ôn Từ cắn chặt răng, quật cường nói: "Tôi kiếm tiền của tôi, hơi sức đâu mà lo anh có ở đây hay không."



"Vì kiếm tiền, cái gì đều có thể làm sao?" Phó Tư Bạch hơi tức giận nhìn cô, "Một khi đã như vậy, còn vòng vo làm gì, tiếp tôi một đêm, tôi cho cô tiền ngay."



Đôi mắt Ôn Từ trong khoảnh khắc đỏ lên.



Quá khi dễ người.



Họ Phó thật sự quá khi dễ người!



Cô phẫn hận giơ tay lên muốn đánh anh, Phó Tư Bạch lại gắt gao nắm lấy cổ tay cô: "Cô còn nghiện đánh?"



Nước mắt theo gương mặt chảy xuôi xuống, cô quật cường trừng mắt nhìn anh, gắt gao cắn chặt môi.



Nếu ánh mắt có thể nói nó sẽ giết người, ước chừng Phó Tư Bạch đã chết một trăm lần.



Giờ phút này nhìn bộ dáng của cô, làm anh nghĩ tới lúc trước..



Lúc trước cô gái này kiêu ngạo cỡ nào, tựa như hoa hướng dương sinh trưởng rất có ý tứ chỉ đón ánh mặt trời.



Khi cô cười, toàn bộ bầu trời đêm đen tối của anh đều sáng ngời lấp lánh ánh sao.



Hiện tại.. anh lại luôn đùa bỡn làm cho cô khóc.



Tim anh như bị dao cắt.



* * *



Ở phòng thay đồ, Ôn Từ mặc lại quần áo của mình, đem chiếc áo khoác kia gấp lại chỉnh tề rồi bỏ vào túi xách.



Giám đốc tìm đến đây, khó xử ở trước cô nói: "Ôn Từ này, cô rất giỏi, đi làm ngày đầu tiên là có thể có thành tích, nhưng mà vầy.. Chúng tôi chỉ là miếu nhỏ, không lưu được Phật tôn quý như cô."



Ôn Từ biết đây là ý tứ từ chối nhẹ nhàng, chẳng có sao hết, vốn dĩ cô cũng không tính làm việc như thế này.



Tuy rằng kiếm tiền nhiều, nhưng.. nếu mẹ cô mà biết, thế nào cũng sẽ tức chết mất.



"Giám đốc, hôm nay tôi có thể kiếm được thù lao không?"



"Đương nhiên là có, không thành vấn đề! Cô đi cùng tôi."



Giám đốc dẫn Ôn Từ đi tới phòng tài vụ, mở cho cô một tờ chi phiếu: "Năm vạn đồng."



"?"



Vẻ mặt Ôn Từ ngốc lăng.



Giám đốc giải thích: "Cậu chủ Phó mua xe đời mới, ba trăm vạn, là chiếc xe do cô phụ trách."



"Anh ta mua?"



Như thế nào.. Mua xe cứ như trò đùa.



Chính là, nếu thay đổi suy nghĩ khác đi sẽ thấy rõ, người giống như anh vậy, mấy trăm vạn không phải chỉ như cuộc vui qua đường sao.



"Cho nên cô là người mới được trích thêm phần trăm." Giám đốc đem chi phiếu đưa cho cô, "Cũng nhìn ra được cô đang thiếu tiền, cầm đi đi."



"Cảm tạ giám đốc."



"Cảm tạ tôi làm gì, muốn tạ liền tạ người có ý chiếu cố, cái vị kia kìa mà chúc tụng, tôi cũng chưa gặp ai mua xe mau lẹ như vậy."



"Chẳng lẽ anh ấy là bởi vì tôi.."



"Không không không." Giám đốc sợ cô hiểu lầm là có liên quan tình cảm, đi tìm Phó Tư Bạch bảo trả xe, vội vàng giải thích, "Cậu chủ Phó đã nhìn trúng chiếc xe này lâu rồi, trước đây cũng tới thử qua vài lần, không có liên quan gì tới cô, cô chính là có vận may lắm đấy."



"Vâng." Cô thoáng yên tâm.



Giám đốc trong lòng âm thầm lo lắng, thậm chí nghĩ đến có chút hơi sợ.



Cậu chủ Phó coi trọng người như vậy, sao ông ta còn dám cố ý dùng, bèn kêu đàn chị mắng một trận về việc đã đem cô tới.



Không hỏi thăm cho rõ ràng, bối cảnh người ta như vậy lại dám mang tới nơi này cho ông ta, nếu chọc phải cái vị kia, ông ta đừng nghĩ còn muốn lăn lộn tại đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK