• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Ôn Từ đi tới câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa ở trên bãi cỏ phía ngoài tường sắt.



Tay Bass Lâm Vũ nhìn thấy cô từ xa, bất mãn nói: "Cô đến muộn."



"Thực xin lỗi, tôi đi thăm cha tôi."



"Cha cô làm sao vậy?"



"Ông nằm bệnh viện, như người thực vật."



Mọi người ngước mặt nhìn nhau, cũng không hề trách cô nữa, Mạc Nhiễm đứng trước đàn điện tử, đánh một đoạn giai điệu nhạc Jazz sống động: "Đến đây đi, nhìn xem thành quả một tuần luyện tập của cô."



"Ở chỗ này ư?"



"Ừh."



"Nơi này đâu có cột nào."



"Nèh, bên kia không phải có cây sao?"



"..."



Ôn Từ vòng quanh thân cây bắt đầu nhảy múa cột, hết thảy cô đều theo đúng quy định, từng động tác thật là vô cùng chuyên nghiệp, nhìn ra được cơ sở vững chắc xuất thân chính quy, bất kể là hạ eo hay là nhấc chân, đều là cực kỳ chuẩn mực.



Chỉ là..



Mọi người nhíu mày nhìn cô nhảy xong một đoạn, thế nhưng một lúc sau cũng không biết nên đánh giá ra sao.



"Cô.. cô.."



Ôn Từ thay bọn họ hình dung ra tới: "Giống Triệu Phi Yến nhảy múa cột?"



Mạc Nhiễm "Wow" một tiếng: "Chính xác."



Đoạn Phi Dương nở nụ cười: "Có thể đem múa cột nhảy ra cảm giác của 'Chân Hoàn Truyện', cũng là thực tuyệt."



Không thể trách Ôn Từ được, bởi vì chính xác cô đã đem mỗi một động tác đều làm rất chuẩn.



Vấn đề chủ yếu là khí chất của cô, khí chất quá thanh thoát. Quá giống tiên nữ, chỉ thiếu một chút dụ hoặc là yêu cầu của múa cột.



Khi nói chuyện, Phó Tư Bạch từ trong rừng đi ra.



Hôm nay anh mặc một áo khoác da dát kim loại tuyệt nhiên giống trong giới rock and roll, càng lộ rõ khí chất ngang ngạnh lại rất anh tuấn.



Đặc biệt là đôi chân cao dài kia, chiếc quần bò anh mặc rất hoàn mỹ tạo nên dáng dấp kiêu ngạo không kềm được, dễ dàng gây lật xe chứ chẳng chơi, thân hình không hổ là giá áo.



Đâu cần ai nhảy múa mở màn, chỉ mình anh.. thân hình này sẽ gây oanh động, trực tiếp lên sân khấu làm bùng nổ toàn trường!



Hai mắt Ôn Từ cũng không khỏi nhìn chằm chằm anh nhiều lần.



Anh.. chân thật là dài.



Phó Tư Bạch đi tới, không chút để ý hỏi: "Luyện như thế nào rồi?"



"Đoạn Phi Dương nói tôi nhảy cảm giác như Chân Hoàn Truyện."



Khóe miệng anh cong lên: "Thử lại một đoạn xem."



"Không được."



Ôn Từ chẳng còn lòng tin, không muốn ở trước mặt anh biểu diễn, nhụt chí, dựa vào bên thân cây: "Mọi người vẫn nên tìm ai khác đi."



"Trả chi phiếu lại đây, nếu muốn bỏ gánh giữa đường?"



"Không phải." Đầu ngón tay Ôn Từ moi moi vỏ cây, nghẹn ngào nói, "Tôi không thích hợp múa cái này, sợ ảnh hưởng buổi biểu diễn của mọi người."



Theo quan điểm diễn xuất Lâm Vũ suy xét, cũng khuyên nhủ: "Anh Phó, nếu không cứ đổi người khác, tôi có quen vài vũ công, các cô này học múa hiện đại."



Dù sao đâu có thiếu người, hắn cũng không biết Phó Tư Bạch vì cái gì cứ một hai phải bắt cô gái học múa cổ điển đem đi nhảy múa cột như vậy.



Hai bên đều rất khó xử đó.



Phó Tư Bạch quay đầu lại nhìn phía Mạc Nhiễm: "Cô chỉ dạy cho cô ấy đi?"



Mạc Nhiễm tháo tai nghe xuống, bước tới, thấy được cô ta mặc quần ống rộng, áo thun trên thân hở cả rốn, trang điểm rất hip-hop.



Cô ta ôm lấy Ôn Từ, áp sát vào cô ở đoạn nhạc Jazz gợi cảm, dáng múa ám muội lại thân mật.



Quan trọng nhất chính là.. Mạc Nhiễm dùng ánh mắt vô cùng dụ dỗ quấn lấy cô, thật là mười phần hấp dẫn.



Ôn Từ là con gái, ngửi được hương vị trên người cô ta, vẫn không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh, bèn tránh đi tầm mắt không dám nhìn cô ta.



Mạc Nhiễm nhảy xong một đoạn, ngược lại có chút thích cô gái nhỏ này, cười nói: "Không phải chứ, cô đối với con gái cũng thẹn thùng nữa?"



Ôn Từ đỏ mặt: "Không, không thẹn thùng."



"Cô thẹn thùng như vậy, sẽ không có biện pháp nhảy tốt loại vũ đạo này." Mạc Nhiễm dùng đầu ngón tay nhéo mặt cô, "Cô phải có tự tin, cứ tưởng tượng toàn thân mình trên dưới đều tỏa ra quyến rũ, đi dụ dỗ con mồi, giống như tôi vừa mới dụ dỗ cô vậy."



"Để tôi thử xem."



Ôn Từ muốn khiêu vũ với Mạc Nhiễm, nhưng Mạc Nhiễm vội nói: "Đừng đừng đừng, cô múa với tôi, tôi sợ mình cứ cười làm ảnh hưởng cô."



"Kia.."



Mắt Mạc Nhiễm quét một vòng, trông thấy Phó Tư Bạch.



Toàn bộ các cô gái trong trường đều muốn dụ dỗ gã này, không phải ở ngay trước mặt đây sao!



Còn ai so với anh thích hợp hơn!



Mạc Nhiễm nhìn Ôn Từ mặc trên người bộ đồ vận động áo thun quần đùi, nghĩ nghĩ, lôi kéo cô vào bên trong tường sắt, đóng cửa lại: "Thay quần áo trước đi, rồi sẽ trang điểm lại."



"Bắt buộc phải vậy sao?"



"Đương nhiên rồi, cô muốn tìm cảm giác, thì các nghi thức cần thiết phải làm đủ, trở nên tuyệt đẹp sẽ tự tin ngay."



Cô ta mở ra mấy rương trang điểm lớn nhỏ, Ôn Từ nhìn vào bên trong tất cả đều là những chai lọ, cả son môi có đến hai ba mươi cây, càng miễn bàn các màu mắt các hộp phấn má hồng.



"Wow."



Mạc Nhiễm thấy cô lộ ra vẻ ngạc nhiên, cũng ngạc nhiên theo: "Cô đừng nói với tôi, từ nhỏ đến giờ cô vẫn đẹp tự nhiên như vậy, chưa bao giờ trang điểm?"



"Tôi.."



Từ cấp ba cô thật là không trang điểm gì qua, trừ bỏ lúc lên sân khấu, bất quá khi đó có chuyên viên trang điểm cho cô.



Sau đó trong nhà phá sản, cô càng thêm không có cơ hội đặt mua đồ trang điểm.



Bạn cùng phòng Kiều Tịch Tịch đôi khi ngẫu nhiên nhìn thấy, sẽ lôi kéo cô trang điểm, nhưng chính cô lại không có lấy một cây son môi.



Mạc Nhiễm nhìn ra cô gái này rất quẫn bách, cũng không hề hỏi nhiều. Dù sao cô đẹp từ nhỏ, không hóa trang cũng thật xinh đẹp.



Cô ta thoa cho cô một lớp kem dưỡng da lót bên dưới, sau đó đánh nhẹ phấn trắng từ cổ lên trên mặt cô, tô vẽ chân mày, vuốt lông mi, vẽ màu mắt, son môi sáng rỡ nữ tính.. Một vẻ sắc sảo sống động.



Bên ngoài tường sắt, truyền đến âm thanh các thanh niên đang hưng phấn máu nóng sôi trào dâng lên rock 'n roll.



Mạc Nhiễm thấy cô nghe chăm chú, bèn nói chuyện phiếm: "Cô cảm thấy Phó Tư Bạch thế nào?"



"Kiểu tóc anh ta rất.. không coi được chút nào."



Chẳng qua, chỉ giảm chút ít giá trị nhan sắc của anh.. đầy một đầu tóc xám tro này, nếu đổi những người khác, thì thật là không thể nhìn thẳng.



"Người này trước kia từng có một đoạn giai thoại tình cảm là yêu thầm không dứt, thích cô gái nhà người ta, lại tự ti không chịu được, đem chữ cái viết tắt tên người ta xăm trên tay, trên dù, trên quần áo, tất cả."



Ôn Từ kinh ngạc nhìn cô ta: "Thật sao?"



Nhưng anh không giống kiểu người đi yêu thầm kẻ khác.



"Lừa cô làm gì, tôi cùng anh ấy quen biết từ những năm cấp hai đó."



Mạc Nhiễm cũng là cô gái cực thích tám chuyện, chỉ là bên người không có bạn gái, vào nhóm toàn chơi với nam, bọn họ chẳng hề hóng hớt, giờ được thể hăng say nói không ngừng với Ôn Từ~



"Nghe nói có một lần, anh ấy vừa lúc gặp cô kia ở cửa hàng tiện lợi, thật khéo hay không trời đổ mưa, hai người chẳng ai mang dù, ở cửa hàng tiện lợi dưới cùng mái hiên tránh mưa. Từ đó về sau, tối ngày anh ấy cứ ngâm nga ca khúc của Châu Kiệt Luân 'không thể nói bí mật', bởi vì bên trong có câu hát: Đẹp nhất không phải ngày mưa, là từng cùng em tránh mưa dưới một mái hiên."



"Rồi sao nữa." Cô tiếp tục hỏi Mạc Nhiễm, "Phó Tư Bạch cùng cô gái tránh mưa kia, thế nào?"



"Anh ấy bị cự tuyệt, thực thảm, ngày hôm sau đi nhuộm một đầu tóc xám tro, tôi nói mẹ nó còn tưởng rằng chỉ một đêm mà đầu anh ấy bạc trắng."



"Cho nên, cũng không phải hết thảy các cô gái đều sẽ thích anh ấy." Ôn Từ cảm thấy thật khoái chí, lại hỏi: "Cô gái kia là ai vậy, có học ở trường chúng ta không?"



"Điều này tôi cũng chẳng biết, Phó Tư Bạch đem cô ấy giấu kín bưng, thật không ai biết cô ấy là ai, chỉ biết tên có một chữ cái W, phỏng chừng họ Vương hoặc là họ Ngô gì đó.."



Ôn Từ nhún vai, không hề hỏi tiếp.



Mạc Nhiễm tiếp tục trang điểm cho cô, qua một lát, bỗng nhiên cô ta phản ứng lại: "Aiz! Cô có phải họ Ôn không ta."



Ôn Từ: ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK