• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, khóa học múa vừa tan.



Các cô gái tốp năm tốp ba mặc đồng phục múa màu đen đi ven lề đường dưới bóng hàng cây, ánh đèn chiếu rọi trên thân hình lay động tựa như những tinh linh trong đêm.



Khi đi qua bên ngoài sân bóng rổ, Kiều Tịch Tịch liếc mắt một cái đã trông thấy bạn trai mình, vội vàng cố phất tay cao lên cho Lâm Vũ biết.



Ôn Từ cũng bị cô ta kéo đến sát mép sân bóng rổ.



Ánh đèn pha chiếu sáng, Ôn Từ trông thấy trong sân thanh niên mặc đồng phục chơi cầu màu đen.



Một đầu tóc màu xám tro, dưới ánh đèn trắng cường độ cao chiếu rọi, mái tóc kia phảng phất như phát sáng ra.



Làn da của anh màu trắng lạnh, rất nổi bật trong hết thảy các bạn cùng lứa tuổi xung quanh, cơ bắp cánh tay anh săn chắc nổi rõ từng đường nét thật đẹp thật thu hút, không lỗ mãng, cũng không khoa trương.



Lâm Vũ đã nhìn thấy Kiều Tịch Tịch, vội vàng chạy ra, cô ta lau mồ hôi cho hắn, hai người nói chuyện thân thiết trong chốc lát, rồi cùng nhau hướng về rừng cây nhỏ đi đến.



Ôn Từ kêu lớn gọi cô ta: "Aiz, ký túc xá sắp đóng cửa rồi."



"Không liên quan, tớ sẽ không trở lại."



"..."



Ôi trời, tốt thôi.



Đúng lúc này, thanh niên tóc xám tro cầm theo bóng rổ đã đi tới, cùng cô đứng ở một bên đường.



Trái bóng được đập đều đặn trên mặt đất, lại bắn lên lại đập xuống, những ngón tay xinh đẹp không chút để ý cứ bắt lấy.



"Bạn cùng phòng của cô không có việc gì chứ." Anh giả mù sa mưa hỏi.



Ôn Từ biết anh chàng này giả từ bi làm chuyện mèo khóc chuột, châm chọc nói: "Cám ơn anh đã để mắt đến, mấy hôm nay lễ hội âm nhạc rất thu hút nóng bỏng đấy."



"Đúng là, không đáng để cạnh tranh, sớm muộn gì cũng nhận lấy hậu quả thôi." Phó Tư Bạch lạnh nhạt cười nói, "Chuyện này cảnh báo cho chúng ta biết, làm người cần phải thật lòng đáng tin, bằng không đừng mong ông trời nhìn đến."



"Chẳng lẽ không phải do một tay anh tạo thành sao?"



"Là tôi ư, tôi thay thế ông trời trừng phạt anh ta ư."



"..."



Cô che miệng ngáp một cái, toàn thân cực kỳ mệt mỏi, bèn xoay người đi về hướng ký túc xá.



Phó Tư Bạch đuổi theo, nhìn cô trong bộ đồ múa màu đen ôm sát dáng dấp nhỏ nhắn xinh đẹp, anh hỏi: "Các cô luyện múa đều phải mặc những bộ quần áo ôm sát như vậy sao?"



"Đúng vậy."



"Không cảm thấy khó chịu àh?"



"Quen rồi."



"Tôi nghe nói mặc quần áo bó chặt quá, rất bất lợi đối với thân thể đang phát triển."



"..."



Anh tiếp tục nói: "Tóc cũng buộc chặt cứng như vậy, không buốt da đầu sao, nhìn là thấy rất đau."



"Tóc của tôi, quần áo của tôi có chọc gì anh không." Ôn Từ liếc nhìn anh, giọng chẳng chút câu nệ gì cả, "Có phải anh không tìm được lời nào để nói nữa chứ?"



Phó Tư Bạch chẳng phải không tìm được lời để nói, chỉ là luyến tiếc nhìn thấy cô rời đi nhanh như vậy.



Thế nào mà từ sáng sớm cho đến tối, anh chỉ muốn cùng cô ở chung càng nhiều càng tốt, chẳng sợ kéo thêm vài phút nữa.



"Cô còn băng keo cá nhân không?" Anh hất hất cánh tay, lộ ra miệng vết thương hôm qua, "Nơi này.. Giống như không dính vào nữa."



Ôn Từ nhìn thấy miếng băng keo cá nhân sắp rớt kia là miếng ngày hôm qua cô dán lên, nhăn nhúm đáng thương như cố bám vào trên cánh tay anh, nó đã bung ra gần một nửa.



"Phó Tư Bạch, có phải anh ngốc lắm không, khi đi tắm anh cũng để vậy sao?"



"Không có, khi tắm tôi tháo nó ra." Phó Tư Bạch trả lời, "Tắm xong lại dán vào, cho nên nó không dính chặt được nữa."



"..."



"Ai chỉ cho anh cách tận dụng lại vậy." Giọng Ôn Từ vô tình vô cảm, "Ở gần giao lộ có mấy tiệm thuốc, năm xu tiền một hộp, cậu chủ Phó sẽ không nghèo đến nỗi chẳng có năm xu tiền để mua băng keo cá nhân chứ."



Phó Tư Bạch lại nhếch miệng cười: "Cô còn mà phải không, thay cho tôi miếng khác đi."



Ôn Từ hết cách, chỉ có thể từ trong túi xách phía sau lấy ra một miếng băng keo cá nhân, xé giấy, đi qua dán vào trên cánh tay của anh.



Phó Tư Bạch thật sự hưởng thụ cảm giác cô gái nhỏ này dán băng keo cá nhân cho anh, lại tham lam nói: "Nhớ rõ mỗi ngày tới thay một miếng cho tôi."



Cô trợn trắng mắt: "Vết thương chỉ rách miệng một chút thôi, sẽ mau lành không sao cả đâu."



"Sẽ nhiễm trùng, coi chừng bị uốn ván."



"Cái gì uốn ván ở đây, chỉ rách có một chút da chưa vào đến thịt, ngày mai là có thể kết vảy."



"Tôi là vì cô nên mới bị thương."



"..."



Môi dưới Ôn Từ trề ra.



Như thế nào lại cảm thấy vị Thái Tử này, có đến trăm triệu điều không biết xấu hổ là gì cả.



* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK