• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không còn chút do dự nào nữa cùng bọn họ đi quán bar, Mạc Nhiễm gọi champagne với rượu Cocktail, mọi người cụng ly uống một vòng.



Tiếp mấy vòng sau, đầu óc Ôn Từ có chút mơ hồ choáng váng, nhưng cô thật vô cùng vui sướng, cao hứng đến nỗi cảm thấy như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay bổng.



Rất nhẹ nhàng, phảng phất như gánh nặng cuộc sống tại đây một khắc tan thành mây khói.



Cô cùng bọn họ chơi xúc xắc, phá lệ tận hứng, thắng uống rượu, thua cũng uống, mọi người đều buông thả ra chơi!



Phó Tư Bạch tuy rằng cũng uống mấy ly, có chút lâng lâng, nhưng đầu óc anh vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn luôn nhìn Ôn Từ, canh chừng nếu cô hơi nghiêng ngã, kịp thời mà đỡ cô.



"Không uống nữa."



"Đừng có quản tôi, Phó Tư Bạch." Ôn Từ nâng ly rượu, dùng ngón tay chạm chạm vào vai anh, "Anh có biết người tôi ghét nhất chính là anh không."



"Tôi biết." Khóe mắt anh hơi hơi câu lại, mang theo vài phần chua xót, "Nhìn ra được ngay."



"Nhưng anh ca hát cũng không tệ lắm."



"Phải không, cô thích ư?"



"Ừm!" Ôn Từ nheo mắt suy nghĩ thật lâu: "Nói như thế nào đây, còn hơn thế nữa."



Phó Tư Bạch đỡ cô ngồi ở bên sô pha, sau đó búng tay một cái, kêu người phục vụ đem đổi ly sữa bò nóng lại đây, để cho cô giải rượu.



Một lát sau sữa bò được bưng lên, tay anh đỡ lấy lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Uống chút đi."



"Đây là gì vậy, không uống." Ôn Từ không kiên nhẫn đẩy ly ra.



"Sữa bò nóng, uống một chút đi, bằng không dạ dày sẽ khó chịu."



"Không uống, anh thật phiền muốn chết, tự mình uống đi."



"Uống một ngụm thôi nào." Phó Tư Bạch kiên nhẫn dỗ dành nói, "Uống một ngụm, tôi cho cô.. Cho cô một trăm."



Mắt Ôn Từ say lờ đờ vẫn đắm đuối, ngây ngốc mà cười: "Thật sao? Tôi đây sẽ uống một ngụm lớn."



Phó Tư Bạch nhẹ nhàng đưa ly sữa bò đến sát miệng cho cô uống, rồi lại dùng khăn giấy lau đôi môi dính sữa trắng, sau đó ngửa đầu uống luôn phần sữa bò còn dư lại.



Ôn Từ vươn tay ra trước mặt anh: "Đưa tiền đây."



Phó Tư Bạch nghĩ nghĩ, từ trên cổ gỡ xuống một xâu chuỗi trang sức bằng những hạt ngọc Tì Hưu màu đen, đeo lên trên cổ cô: "Không có tiền mặt, lấy chuỗi này thế trước vậy."



Đôi mắt Ôn Từ đã say đến mơ hồ, tay bắt lấy chuỗi Tì Hưu nhìn một lúc lâu: "Đây là cái.. cái gì vậy?"



"Vòng trừ tà, phù hộ bình an."



"Ưm~không muốn đâu."



"Không phải cô vẫn luôn cảm thấy vận khí kém sao, vòng đồ chơi này ngoài xinh đẹp ra còn có thể thay đổi vận khí."



"Thiệt hay giả?"



"Cứ thử nhìn xem."



"Cũng tốt, miễn cưỡng nhận đấy."



Mấy người nam đều mau chóng say tuý luý, hoàn toàn không chú ý tới một màn này, chỉ có Mạc Nhiễm xem ra còn thanh tỉnh, cô ta kinh tâm động phách nhìn thấy Phó Tư Bạch sao lại hèn mọn như cún la liếm đi lấy lòng cô gái này.



Ngay từ nhỏ anh đã đeo chiếc vòng ngọc Tì Hưu đen này.. vậy.. vậy mà bị anh tháo ra đem cho còn hết sức ân cần nữa!



Đây chính là vòng của ông nội anh đã đặt hàng trân bảo cao cấp giá cả tỷ bạc để cho cháu đích tôn!



Thật là gặp quỷ!



* * *



Mạc Nhiễm đứng lên, trước mọi người nói: "Kế tiếp chơi một trò chơi thú vị đi!"



"Hay quá!" Ôn Từ rất hứng khởi đứng lên: "Chơi cái gì vậy!"



"Là trò đại mạo hiểm nói ra lời thật lòng mình."



"Bỏ đi." Lâm Vũ phất phất tay, "Trò chơi này nhàm chán lắm, đừng chơi."



"Cậu chẳng phải là người quan trọng." Mạc Nhiễm nhìn về phía Phó Tư Bạch, "Anh Phó, có chơi không?"



Phó Tư Bạch liếc mắt nhìn Ôn Từ, thấy cô đang vui vẻ như vậy, đương nhiên anh sẽ không làm cô mất hứng: "Được thôi."



Mạc Nhiễm cười nhặt lên quả bóng rổ trên mặt đất, ném cho Phó Tư Bạch, sau đó chính mình cầm lấy đàn ghita: "Tôi sẽ là người chủ trì, bắt đầu trò đánh trống truyền hoa này, khi dứt tiếng đàn ghita, bóng ở trong tay ai người đó sẽ bị thua."



Ôn Từ: "Thua uống rượu!"



Mạc Nhiễm ý vị thâm trường nói: "Thua, sẽ phải nói ra lời thật lòng."



"Nếu không muốn nói, có thể uống rượu được không." Đoạn Phi Dương hỏi.



"Vậy còn ý nghĩa gì để chơi, giống như mọi người cứ tiếp tục uống thôi, say đến chết."



"Được rồi được rồi, chơi đi, dù sao tôi cũng không có bí mật."



"Tốt tốt, bắt đầu thôi."



Mạc Nhiễm cầm lấy đàn ghita, thế mà lại đàn lên giai điệu 'không thể nói bí mật'.



Trái tim Phó Tư Bạch khẽ run lên, còn chưa kịp có phản ứng gì lại, bóng đã bị Lâm Vũ đoạt qua bên người.



Dãy ghế dài có khoảng mười người ngồi, ai nấy đều khẩn trương truyền bóng, trước đó vài lần, Lâm Vũ và Đoạn Phi Dương đồng thời bị mắc mưu.



Tất cả bọn họ đều rất ồn ào khi có người bị thua trong trò đại mạo hiểm này, Đoạn Phi Dương bước ra ngoài cửa gọi người phục vụ vào ca hát bài 'chinh phục', trong khi đó Lâm Vũ lựa chọn ôm bạn gái Kiều Tịch Tịch hôn môi ba phút.



Không khí trên dãy ghế lần nữa bị khuấy động đến cao trào.



Ôn Từ cười ngã nghiêng đằng trước đằng sau, nước mắt đều sắp chảy cả ra.



Phó Tư Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cô, biết cô thật sự có nhiều chuyện đè nén đã lâu lắm rồi.



Đêm nay cứ thế mà chơi, anh sẽ làm cho cô vui vẻ.



Đoạn Phi Dương và Lâm Vũ hai người này như vết xe đổ lên nhau, liên tiếp bị truyền trúng bóng thành 'người may mắn', đều không hẹn cùng chọn nói lời thật lòng.



Trò đại mạo hiểm này thật sự quá biến thái.



Đến khi Ôn Từ nhận được bóng, cố ý không đưa cho người bên cạnh, do dự một lúc lâu, canh đúng trước một giây lúc giai điệu của Mạc Nhiễm sắp dừng lại, đem bóng ném vào trong tay Phó Tư Bạch.



"Anh đã thua rồi!"



Cô toát miệng cười hi hi ha ha.



Tuy rằng Phó Tư Bạch bất ngờ bị thua, nhưng nhìn cô cười vui vẻ như vậy, khóe miệng anh cầm lòng không được cũng nhếch lên cười: "Ừ, thua."



Mạc Nhiễm cầm đàn ghita, đi tới trước mặt Phó Tư Bạch, liếm liếm môi: "Tôi sẽ hỏi ba câu."



"Ba câu?"



"Một câu thì quá đơn giản rồi! Nếu không sao gọi là đại mạo hiểm, đồng ý thì phải trả lời tôi ba câu hỏi."



Phó Tư Bạch đã chơi thua thì phải chịu, lại tỏ ra cao thượng nâng ly rượu lên nói: "Cứ tuỳ ý hỏi."



"Hình xăm W kia trên tay anh, là anh thích người này sao?"



"Ừ."



"Có bao nhiêu thích?"



Phó Tư Bạch cảm thụ được những ánh mắt tò mò của các cô gái xung quanh, anh hít sâu, vẻ bình thản nói: "Mỗi buổi tối đều sẽ nhớ cô ấy muốn phát điên lên."



Các cô gái hét toáng lên.



Phía bên nam lại lớn tiếng ồn ào: "Ồ~thật là buồn nôn."



"Còn câu hỏi thứ ba." Mạc Nhiễm khép dài đuôi mắt liếc nhìn Ôn Từ một cái, "W, cô ấy.. Có mặt ở đây đúng không?"



Lời vừa nói ra, toàn phòng bao tức khắc yên tĩnh lại trong một giây.



Hết thảy các cô gái, ngoài trừ Ôn Từ ra, tất cả đều khẩn trương nhìn về phía Phó Tư Bạch.



Khi Mạc Nhiễm đưa ra các câu hỏi, Phó Tư Bạch đã đoán được, Mạc Nhiễm bày cuộc chơi đại mạo hiểm nói ra lời thật lòng kia, chính là chờ đến phút giây này..



Ôn Từ ngó quanh thấy mọi người chăm chú nhìn chằm chằm anh như vậy, cũng bắt chước nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt lại ngây ngốc mĩm cười.



"Nhanh lên nào." Mạc Nhiễm thúc giục nói, "Câu hỏi đơn giản quá chừng, có cần phải suy nghĩ lâu như vậy sao?"



Phó Tư Bạch cúi đầu tay gảy nhẹ điếu thuốc, rất lâu sau, như là thật sự gom hết tất cả dũng khí, anh cười nhạt nói~



"Cô ấy ở đây."



* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK