• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến ngày lễ hội âm nhạc, thật là nhiều tình huống liên tiếp xảy ra.



Lúc trước bên câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa chính Mạc Nhiễm đã lên trên hội liên hiệp đăng ký trình diễn tại sân khấu lớn của buổi lễ, không nghĩ rằng tới ngày rồi mà kết quả lại là, các bạn học bên nhóm âm nhạc cổ điển đã chiếm mất.



Chủ tịch hội liên hiệp giải thích là chính giáo viên chủ nhiệm văn phòng âm nhạc cổ điển tới liên hệ, nên không thể không nể mặt chủ nhiệm, đành phải đem sân khấu lớn của buổi lễ nhường cho bọn họ.



Ở chỗ hội liên hiệp, Mạc Nhiễm đã tức giận tranh cãi một hồi, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.



Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, vẻ mặt Lâm Vũ bất lực ngưng gọi điện thoại, xoay lại nhìn mọi người nói: "Cô nhảy múa mở màn tới không được."



Mạc Nhiễm vừa nghe xong muốn ngất đi luôn: "Lại làm sao nữa vậy?"



"Nói là đến ngày bà dì tới, chỉ ở phòng ngủ nằm thôi, xuống giường đều rất khó khăn."



"..."



Hết cách.



Hơn nửa tháng trời bọn họ đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn này, trước mắt xem như ném đá xuống sông, làm sao không nóng nảy cho được.



Phó Tư Bạch mới vừa tỉnh ngủ, một đầu tóc xám tro kia có chút hỗn độn, trên người anh đeo cây đàn ghita, như không để ý mọi chuyện chỉ so chỉnh lại dây đàn.



Ngay từ đầu anh thật sự không quá xem trọng việc thi đấu biểu diễn này, gia nhập câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa là muốn đàn hát, thỏa mãn yêu thích cá nhân.



Nhưng Hứa Gia Lịch, rõ ràng là cùng anh giằng co quyết liệt.



Đoạn Phi Dương do dự hỏi: "Anh Phó, buổi biểu diễn hôm nay, có phải sẽ hủy bỏ không?"



Những ngón tay thon dài của anh tùy ý khảy trên dây đàn bật lên làn điệu nhẹ nhàng, giọng anh nhàn nhạt nói: "Không có sân khấu thì không biểu diễn được sao?"



"Là.."



"Ai quy định là cần phải ở trên sân khấu mới biểu diễn được?"



Mạc Nhiễm đã rõ ràng ý tứ của Phó Tư Bạch, khóe miệng tràn ra nét cười: "Tới đây, cùng với chàng trai này, chúng ta đi ra quảng trường biểu diễn! Bọn họ không phải phát trà sữa để thu hút người xem sao, chúng ta sẽ biểu diễn sân khấu ngoài trời luôn, thử coi ai có người xem nhiều hơn!"



Đoạn Phi Dương cùng Lâm Vũ liếc mắt nhìn nhau, hứng thú tức khắc trào dâng, mọi người cầm các hộp nhạc cụ, đi ra khỏi cửa tường sắt, hướng tới quảng trường sinh hoạt của sinh viên.



Nhưng mà vừa mới đi vài bước, chỉ nghe "Rầm" một tiếng.



Tiếng sấm nổi lên vang dội trời bỗng mưa ào xuống, đã vậy mưa thật không nhỏ, tức khắc xối ướt đẫm quần áo của mọi người.



"..."



Đoạn Phi Dương muốn phát khóc lên: "Anh Phó, hiện.. hiện tại phải đi chỗ nào biểu diễn đây?"



Phó Tư Bạch phồng miệng đầu lưỡi đẩy đẩy bên trong má trái: "KTV."



* * *



Ôn Từ đang ở khóa luyện tập hình thể, nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất mưa to ào ào từng đợt.



Đáng ra cũng không còn quan hệ gì, cô lại nhớ rõ câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa đã xin biểu diễn tại sân khấu lớn, lúc ấy vẫn là cô cùng Mạc Nhiễm đi hội liên hiệp giao tài liệu.



Lại không nghĩ, khi nhìn di động xem tin tức trên diễn đàn, phòng quản lý có thông báo tới toàn thể sinh viên, sau khi tan học mọi người hãy đến sân khấu lớn để xem biểu diễn âm nhạc có múa 'hán cung phi yến'.



Ôn Từ phóng to lên hình ảnh phòng quản lý sinh viên đã đăng, xem qua sân khấu lớn của buổi biểu diễn, quả nhiên được bố trí thành tạo hình cổ trang 'hán cung phi yến'.



Cô vội nhắn tin cho Mạc Nhiễm: "Đang ở đâu?"



Mạc Nhiễm: "Căn cứ."



Ôn Từ: "Không có đi biểu diễn sao?"



Mạc Nhiễm: "Không có sân khấu, lại đang mưa to, không thể chơi được, chuẩn bị dọn dẹp một chút đi KTV hát hò."



"..."



Ôn Từ vừa tan học, quần áo đều không kịp thay đổi, vội vàng lấy dù mở ra đội mưa đi thẳng tới căn cứ.



Thấy cửa được đẩy ra mà người bước vào là cô, Phó Tư Bạch lập tức dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, mở cửa sổ ra.



"Phản đồ nhỏ bé sao lại tới đây?"



Ôn Từ lười phản ứng với trêu chọc của anh, đối diện mọi người nói: "Có muốn biểu diễn hay không?"



"Không có sân chơi." Đoạn Phi Dương gãi gãi đầu, "Mưa càng lúc càng lớn hơn."



"Tôi tìm được một chỗ, có thể tránh mưa, cũng thích hợp cho biểu diễn."



Vừa nói dứt lời, ngoài trừ Phó Tư Bạch ra tất cả mọi người đều rất hứng thú: "Thật sự sao, ở đâu vậy?"



"Đi theo tôi."



"Chờ một chút." Phó Tư Bạch lười biếng đứng lên, nhướng mày nhìn về phía cô, "Vì sao lại vội vã dầm mưa chạy tới đây hỗ trợ."



"Tiện tay mà thôi."



"Tiện tay?"



Ôn Từ nghĩ tới năm vạn trích phần trăm kia, còn có lần đó ở cửa hàng tiện lợi giúp đỡ cô, nên nói đúng sự thật: "Trả lại nhân tình cho anh, về sau không ai nợ ai nữa."



Quả đúng là vậy.



Khóe mắt Phó Tư Bạch gợn lên một tia lạnh lẽo ý vị: "Cho dù.. Muốn cùng tôi huề nhau sao, còn thua kém xa lắm."



Ôn Từ cắn cắn môi nhỏ giọng: "Dù sao tôi đã đến tận đây rồi, coi như thanh toán xong hết đi."



"Không xong được."



Anh không thể trơ mắt nhìn mình đã thật vất vả kéo khoảng cách đến gần như vậy.. lại một lần nữa rời xa, "Ôn Từ, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ."



"Hai người này, việc gì xong hay chưa xong để sau hẳn nói, có được không." Mạc Nhiễm bất đắc dĩ nói, "Hiện tại biểu diễn là quan trọng nhất, năm nay nếu chúng ta không thành công, về sau sẽ rất khó khăn trong việc tìm thành viên mới."



Làm trưởng nhóm Mạc Nhiễm vẫn luôn muốn lấy đại cuộc làm trọng.



Ôn Từ cũng không cùng anh cãi nhau nữa, chỉ nói: "Đi theo tôi."



"Chờ chút, Ôn Từ, cô có muốn khiêu vũ không?"



Ôn Từ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có thể."



"Tôi đem theo nhiều hơn vài món trang sức và mấy bộ đồ xinh đẹp, hai ta số đo không sai biệt lắm, qua đến bên kia cô sẽ thay đổi."



"Ừh."



Mọi người dầm mưa đi xuyên qua vườn trường, nơi tới là sân vận động vỏ sò.



Kiến trúc tại đây có hai mặt tạo hình vỏ sò, ở chính giữa là khoảng trống rất rộng, vừa lúc có thể che mưa chắn gió, đồng thời thiết kế hình vỏ sò này có một nửa được lộ ra bên ngoài, giống như một cái loa tự nhiên rất lớn, có thể đem tất cả thanh âm dàn nhạc lan truyền ra.



Ôn Từ dùng chìa khóa mở cửa, đi vào bật sáng các đèn pha cao áp trên đỉnh đầu, toàn bộ sân vận động sáng rực lên.



Mạc Nhiễm kinh ngạc vui vẻ nói: "Quá dữ luôn Ôn Từ, vậy mà có thể tìm được một nơi như thế này! Nếu so với sân khấu lớn bên kia ở đây có thể bày trí nhiều hơn, hoàn toàn là nơi tổ chức buổi biểu diễn lớn tạo cảm giác hoành tráng!"



Đoạn Phi Dương cũng cảm thán nói: "Lợi hại hơn chính là, mặc nhiên có thể có được chìa khóa, lão quản lý sân vận động vỏ sò kia là người rất hung dữ, cô làm sao có được chìa khóa? Trộm ư?"



"Không phải." Ôn Từ nói, "Chú Lưu quản lý ở đây rất thích nghe côn khúc, khi còn nhỏ tôi cùng mẹ đã học qua một đoạn 'Mẫu Đơn Đình*' hay gọi là Hoàn hồn ký, đã ngẫu hứng ngâm hát vài câu cho chú ấy nghe, nên chú ấy rất vui vẻ đem chìa khóa giao cho tôi."



* Côn khúc Mẫu Đơn Đình: Là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc.



"Wow! Cô còn hát được tuồng kịch?"



"Một chút mà thôi."



"Nhà cô cho học toàn môn nghệ thuật đỉnh cấp không hà!"



"Thật là thâm tàng bất lộ*."



* Thâm tàng bất lộ: Người không tỏ rõ tài năng cao và sức mạnh phi thường của mình ra bên ngoài.



"Để cô tới nhảy múa cột, hiện tại tôi thật sự cảm giác phải xin lỗi cô, là bọn này không xứng."



Mấy người sôi nổi tán dương hướng Ôn Từ giơ ngón tay cái lên, đương nhiên, ngoài trừ Phó Tư Bạch.



Anh xách theo cây đàn ghita đứng dựa tường, khóe miệng cong lên, cười một cách nhạt nhẽo.



Thật là kiêu ngạo.



Lâm Vũ cùng Đoạn Phi Dương bọn họ vội vàng bố trí tiền cảnh và sắp xếp hậu trường.



Vừa vặn sân vận động có mấy cái xà kép cùng xà đơn, dùng làm đạo cụ cho múa cột thì quá thích hợp, cho nên đem tất cả nhạc cụ khác của dàn nhạc ra sắp đặt thiết kế ngay một sân khấu ở chỗ này.



Dàn trống Jazz cùng đàn Organ đã cấm thông điện, âm hưởng cũng thử dạo qua phát ra vài lần, toàn sân khấu được dựng lên cho dàn nhạc biểu diễn thật sự không thể chê trách chỗ nào cả, nghiễm nhiên chính là tư thế của buổi hòa nhạc.



Ôn Từ muốn khiêu vũ, thì phải lấy quần áo của Mạc Nhiễm đã mang đến đi vào hậu trường thay đổi.



Hành lang hậu trường không có một bóng người, ánh đèn trắng mờ lập loè, có chút khiến người ta sợ hãi.



Cô ở hành lang nhỏ đi qua đi lại một vòng, không tìm ra nơi thích hợp để thay quần áo, chỉ có một phòng giữ đồ đơn sơ, lại không có cửa, phía ngoài được treo lên một rèm vải nhìn lơ phơ lất phất.



Từ đầu Ôn Từ đã muốn đi nhà vệ sinh nữ để thay, lại sợ quần áo Mạc Nhiễm cọ chỗ ô uế, đành phải đi đến phòng giữ đồ này.



Không thể ngờ, vừa đi vào là đụng ngay nửa người trên đang trần trụi của Phó Tư Bạch.



Chàng trai lưng gấu to rộng eo lại thon gọn, cơ bắp trên thân vô cùng vạm vỡ, cơ bụng săn chắc hoàn mỹ sáu múi, đường nhân ngư kéo dài đi xuống, gợi cảm đến cực điểm.



Tất nhiên là anh cũng vào đây thay quần áo.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.



Bị bất ngờ nên Phó Tư Bạch cũng sửng sốt một chút, tay còn dừng ở trên dây nịt ngang lưng.



"..."



Gương mặt Ôn Từ bỗng nhiên ửng hồng, hơi thở đều muốn ngưng lại.



Thấy cô cứ thẳng băng băng như vậy nhìn chằm chằm vào mình, khóe mắt Phó Tư Bạch ngả ngớn ngập tràn, cười nhẹ một tiếng~



"Có đẹp không?"



* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK